Tống Dụ Minh ngủ lại nhà Trình Hướng Lê một đêm, sáng hôm sau anh vẫn dậy rất sớm theo đồng hồ sinh học.
Đến hơn tám giờ mà Trình Hướng Lê vẫn chưa dậy. Tống Dụ Minh cảm thấy hơi đói, anh gõ cửa phòng hắn định gọi hắn dậy cùng ăn sáng.
Bên trong vẫn không có tiếng động gì, Tống Dụ Minh mở cửa vào thì thấy Trình Hướng Lê nằm nghiêng trên giường, hắn đắp một tấm chăn mỏng, điện thoại đặt cạnh gối không ngừng nhấp nháy, báo thức phát một bài hát tiếng Quảng mà anh không hiểu.
Tống Dụ Minh cầm điện thoại lên tắt báo thức rồi lây lây Trình Hướng Lê vài cái.
Vì vừa mới tắm xong nên trên người Tống Dụ Minh vẫn còn mùi sữa tắm. Trình Hướng Lê mơ màng ngửi thấy một mùi hương trái cây ngọt ngào.
Mở mắt ra thấy Tống Dụ Minh đứng cạnh giường, Trình Hướng Lê không khỏi giật mình, hắn đưa tay tìm điện thoại: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Sắp chín giờ rồi." Tống Dụ Minh đưa điện thoại cho hắn: "Anh dậy trước đi, trên đường đi có thể ngủ tiếp."
"Đã biết." Trình Hướng Lê ngồi dậy, cái chăn trượt xuống làm lộ ra cơ ngực rắn chắc. Hắn hơi bực bội xoa đầu, nói với Tống Dụ Minh: "Em ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra ngay."
Tống Dụ Minh sợ hắn lại ngủ quên nên thúc giục hắn nhanh dậy rồi bước ra khỏi phòng.
Trong phòng nhanh chóng phát ra tiếng nước chảy, vài phút sau, Trình Hướng Lê ăn mặc chỉnh tề kéo theo một cái vali nhỏ ra ngoài.
"Xin lỗi, khó khăn lắm em mới đến đây, lại gặp đúng dịp Tết, tôi nên đưa em đi ăn một bữa sáng đúng chuẩn Quảng Đông mới phải."
"Anh không cần phải liên tục nói xin lỗi đâu." Tống Dụ Minh đã nghe đến phát chán rồi: "Người thân qua đời, anh lại thức trắng mấy đêm liền, anh nên lo cho bản thân mình trước."
Trình Hướng Lê nhắm mắt gật đầu.
"Khi nào anh bắt đầu làm việc?"
"Mấy ngày nay không bay rồi, bây giờ lại đến lượt kiểm tra định kỳ nên phải đến trung tâm mô phỏng vài ngày." Trình Hướng Lê vẫn chưa tỉnh ngủ, hắn than thở: "Lại bắt đầu chuỗi ngày không gặp được em rồi."
"Không thể nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hẳn đi thi được sao?" Tống Dụ Minh lo lắng nhìn hắn.
"Công ty chỉ cho nghỉ tang ba ngày, nếu tôi không quay lại thì sẽ bị trừ lương." Trình Hướng Lê nhìn lại thời gian ngủ đêm qua: "Hơn nữa, hạn kiểm tra đã đến rồi, nếu tôi kéo dài không đi thi thì năm nay lấy đâu ra giấy phép đủ tư cách bay?"
Còn ba tháng nữa là đến thời điểm thay đổi nhân sự, thời gian này ngoài việc tuân thủ kỷ luật ra thì xử lý các công việc hàng ngày cũng rất quan trọng. Ở thời điểm quan trọng thế này, Trình Hướng Lê tuyệt đối không thể lơ là được.
Hai người bắt taxi ra sân bay. Trình Hướng Lê miệng nói không mệt nhưng lên xe chưa được mấy phút là hắn đã ngủ thϊếp đi. Đến sân bay, làm thủ tục xong, Trình Hướng Lê cùng Tống Dụ Minh ăn chút gì đó rồi chui vào phòng chờ VIP nghỉ ngơi.
Hôm nay máy bay là một chiếc B737-800 đã bảy năm tuổi, Trình Hướng Lê mua vé hạng thương gia, hai người ngồi cùng hàng, ghế ngồi cũng khá rộng rãi. Tống Dụ Minh để hắn ngồi bên trong cho tiện nghỉ ngơi.
Từ khi biết Tống Dụ Minh thích đi du lịch, Trình Hướng Lê luôn mong chờ được đi chơi cùng anh nhưng không ngờ lần đầu tiên đi máy bay cùng nhau lại trong tình huống này. Máy bay bay rất ổn định, hai người nói chuyện được vài câu thì Tống Dụ Minh nói buổi tối anh còn phải trực đêm nên muốn ngủ một lát.
Trình Hướng Lê kéo rèm chắn sáng, hắn xin tiếp viên hai cái chăn, sau khi đắp cho anh thì hắn cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Thoắt cái máy bay đã hạ cánh, xuống máy bay, điện thoại của Tống Dụ Minh có ba cuộc gọi nhỡ, anh vội gọi lại từng cuộc.
Trình Hướng Lê đi phía sau anh, hắn vừa giúp anh xách hành lý vừa nhìn anh bận rộn trả lời điện thoại từ bệnh viện.
Cuộc gọi cuối cùng là từ một số lạ ở Bắc Kinh, Tống Dụ Minh gọi lại, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Bác sĩ Tống, lâu rồi không gặp. Đề nghị hôm trước cậu suy nghĩ thế nào rồi?"
Thì ra là cuộc gọi từ Hồng Nghệ Bác.
Mấy ngày nay Tống Dụ Minh luôn ở bên Trình Hướng Lê, anh gần như quên mất chuyện này, vừa nghe câu hỏi của Hồng Nghệ Bác, anh thành thật trình bày tình hình và nói vẫn chưa quyết định được.
"Bác sĩ Tống, thật ra cậu không cần đưa ra quyết định nhanh như vậy đâu." Hồng Nghệ Bác nghe câu trả lời mơ hồ của anh thì vẫn không chịu bỏ cuộc: "Hay là khi nào có dịp thì cậu đến bệnh viện chúng tôi tham quan một chút đi?"
"Thật sự không cần đâu, chủ nhiệm Hồng, ai cũng bận rộn cả, giờ lại đến Tết nên tôi không muốn làm phiền đến công việc của anh."
"Vậy để sau Tết nói tiếp nhé."
"..." Tống Dụ Minh không chịu nổi sự nhiệt tình của anh ta, anh chỉ có thể vội vàng nói "có bệnh nhân gọi" rồi cúp máy.
Trình Hướng Lê đi cùng anh, hắn nghe loáng thoáng được vài câu, vẻ mặt trông không vui lắm: "Là cái vị chủ nhiệm kia sao?"
Tống Dụ Minh gật đầu, anh lúng túng nghịch điện thoại: "Không biết sao anh ta cứ khăng khăng mời tôi đến Bắc Kinh."
Theo trực giác của đàn ông, Trình Hướng Lê không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút: "Chủ nhiệm này có phải là người trẻ tuổi không?"
"Ừm, tôi thấy trong lý lịch ghi là sinh năm 1985, năm nay mới bốn mươi tuổi."
Trình Hướng Lê đặt hành lý xuống, hắn nắm tay Tống Dụ Minh kéo anh sang một bên: "Tên gì? Có ảnh không?"
Tống Dụ Minh nhập vài từ khóa trong điện thoại, tìm thấy trang cá nhân của Hồng Nghệ Bác.
Trình Hướng Lê nhìn qua một chút, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: "Tống Dụ Minh, lần sau anh ta gọi điện đến thì em cứ nói có hoặc không, đừng trả lời mập mờ như vậy."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Tống Dụ Minh chưa nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của hắn.
"Còn nữa, áo khoác dày của em đâu?" Trình Hướng Lê kéo vali đến trước mặt anh: "Lấy áo khoác ra mặc ngay, nhiệt độ ngoài trời chỉ có ba độ thôi, em đừng để bị cảm."
"Tôi không lạnh." Tống Dụ Minh nhìn hắn một cách kỳ quặc: "Dù sao ra cửa cũng sẽ bắt taxi mà."
"Bắt taxi cũng phải ra ngoài đợi, trời lạnh thế này mà em còn cạy mạnh, em không quan tâm bản thân chút nào sao?"
Tống Dụ Minh cuối cùng cũng nghe ra giọng điệu tức giận của hắn, anh bực mình vỗ hắn một cái: "Trình Hướng Lê, anh chưa tỉnh ngủ sao, sao hôm nay lại cáu gắt thế này?"
"Tôi không có." Trình Hướng Lê nghiêm nghị phản bác.
"... Anh có." Tống Dụ Minh thì thầm một câu, anh uất ức ngồi xổm xuống rồi lấy áo lông vũ từ vali ra.
Trình Hướng Lê biết rõ vì sao hắn tức giận, thấy anh uất ức như vậy, trong lòng hắn không khỏi áy náy: "Ngày mai tôi đón em tan làm nhé?"
"Không cần đâu, tôi mệt thì sẽ tự bắt taxi về. Còn anh, nhanh chóng tập trung vào công việc mới là quan trọng." Tống Dụ Minh cởϊ áσ hoodie ra bỏ vào túi, anh mặc áo lông vũ rồi chọc ghẹo hắn: "Giờ đã hài lòng chưa?"
Trình Hướng Lê ngượng ngùng ho một tiếng.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trình Hướng Lê đưa Tống Dụ Minh đến bệnh viện rồi về nhà, hắn vẫn rất quan tâm đến chuyện Hồng Nghệ Bác mời gọi anh, vì thế hắn lên máy tính tìm kiếm thông tin về anh ta.
Có câu đàn ông như rượu, bốn mươi tuổi chính là thời điểm phân cấp chất lượng, rượu ngon càng uống càng thơm. Nếu Tống Dụ Minh thật sự đến Bắc Kinh, biết đâu lại bị anh ta câu mất hồn và không bao giờ quay lại nữa thì sao.
Dù không làm trong ngành y nhưng Trình Hướng Lê vẫn biết tầm quan trọng của một chủ nhiệm trong bệnh viện lớn, hắn thấy một chuyên gia xuất sắc như vậy thì không khỏi cảnh giác.
Đêm nay Tống Dụ Minh còn phải làm hai ca phẫu thuật liên tiếp, Trình Hướng Lê không thể chờ anh về nhà nên đành đến trung tâm mô phỏng báo danh trước.
Tập huấn kéo dài bốn ngày, mỗi ngày bốn tiếng, thời gian còn lại thí sinh có thể tự do sắp xếp. Thật ra Trình Hướng Lê có thể về nhà, nhưng vì trước đó đã lỡ mất mấy ngày nên hắn vẫn muốn tập trung ôn tập.
Ngày hôm sau, Trình Hướng Lê thi vào buổi tối. Trong phòng chuẩn bị trước chuyến bay, hắn gặp phi công đồng hành cùng mình hôm nay - cơ phó Viên Hàm.
Trình Hướng Lê không biết nhiều về Viên Hàm, chỉ biết anh ta nổi tiếng trong công ty là người giao thiệp rộng, gặp ai cũng thích xin WeChat, nói chuyện vài ngày đã biến người đó thành anh em tốt.
Thấy hắn đến, Viên Hàm chủ động bắt tay với hắn: "Cơ trưởng Trình, nghe nói mấy hôm trước nhà anh có việc, bây giờ gấp rút đến thi như vậy thì có chịu được không?"
Trình Hướng Lê không biết anh ta nói vậy có ý gì, hắn lạnh nhạt đáp: "Không sao, không ảnh hưởng gì nhiều."
Có lẽ thấy hắn có vẻ không muốn tiếp chuyện lắm nên Viên Hàm tiếp tục tìm chủ đề: "Lần trước anh xử lý tình huống cất cánh một động cơ rất tuyệt, đã có kinh nghiệm thực tế như vậy thì thi mô phỏng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
"..." Trình Hướng Lê rất ghét những lời khen ngợi vô nghĩa này, hắn liền thể hiện quyền uy của cơ trưởng: "Tập trung chuẩn bị thi trước đi."
Hôm nay bài thi kéo dài bốn tiếng, vẫn là hai tiếng điều khiển, hai tiếng giám sát máy bay. Đối với Trình Hướng Lê, bài thi này thực chất là giao quyền điều khiển cho cơ phó bên cạnh, còn hắn thì phụ trách đối thoại với kiểm soát viên không lưu, giám sát thiết bị và phối hợp làm kiểm tra.
Nhưng có vẻ Viên Hàm biểu hiện không tốt lắm, vài hạng mục đầu đã bị giám khảo bắt lỗi và phải bay lại ba lần, Trình Hướng Lê thấy thao tác của anh ta rất vội vã, thậm chí còn quên không cho hắn thu càng và cánh tà, phải đợi nhắc mới nhớ.
Viên Hàm biết mình thể hiện không tốt nên nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi cơ trưởng Trình, khiến anh cười chê rồi."
Trình Hướng Lê cũng không hài lòng lắm, nhưng hắn không muốn gây áp lực cho vị cơ phó này: "Viên Hàm, đừng căng thẳng, đây không phải là lần đầu tiên anh làm những việc này."
Viên Hàm gật đầu rồi tiếp tục thi. Năm nay hãng mới sửa đổi chế độ tập huấn thành thi trước học sau, tức là xây dựng các tình huống giống như tai nạn thật trong bài thi, người thi không biết máy bay sẽ gặp phải chuyện gì.
Giai đoạn cất cánh, máy bay rời mặt đất suôn sẻ. Nhưng khi cất cánh không lâu, Trình Hướng Lê phát hiện đồng hồ tốc độ trước mặt mình chậm lại, màn hình PFD hiện cảnh báo tốc độ không khớp.
Hắn lập tức báo cáo tình hình cho Viên Hàm, vừa dứt lời, cần điều khiển trong tay bắt đầu rung lắc dữ dội, rung động mạnh mẽ truyền qua cánh tay lan khắp cơ thể Trình Hướng Lê, hệ thống liên tục báo hiệu máy bay sắp mất độ cao và rơi xuống.
"Tiếp tục lên cao." Trình Hướng Lê vừa ra lệnh vừa nắm chặt cần điều khiển, hắn kiểm tra đồng hồ trước mặt Viên Hàm: "Đồng hồ của anh vẫn chạy tốt, anh lái đi."
Các máy bay hiện đại đều có ba bộ thiết bị bay độc lập, xảy ra tình huống này có thể là do hệ thống ống tĩnh khí bị tắc, dẫn đến đo tốc độ không chính xác. Phi công có thể kiểm tra chéo và sử dụng đúng thiết bị.
"Để tôi điều khiển." Viên Hàm tiếp nhận quyền kiểm soát, đồng thời, máy bay đột nhiên mất kiểm soát, cần điều khiển trở nên nặng nề bất thường.
Viên Hàm theo bản năng kéo cần lên, Trình Hướng Lê định lấy bảng kiểm tra nhưng thấy vậy thì lập tức nhắc nhở: "Đừng kéo cần, điều chỉnh độ cao lên."
Viên Hàm nghe theo, cuối cùng điều chỉnh được máy bay từ trạng thái chúi đầu sang bay bằng, anh ta theo trí nhớ thiết lập độ cao và lực đẩy.
Trình Hướng Lê mở radio, báo cáo tình huống khẩn cấp với kiểm soát viên không lưu, yêu cầu quay lại đồng thời hỏi độ cao cũng như tốc độ hiện tại.
Nhưng lúc này, trong buồng lái lại đối diện với một vấn đề lớn hơn - qua việc điều chỉnh vừa rồi, tốc độ máy bay quá thấp, âm thanh rung cần vọng lại trong cabin.
Bọn họ cần dòng không khí tạt qua cánh máy bay để cung cấp lực nâng.
Trình Hướng Lê nhận thấy máy bay chỉ còn góc nâng năm độ, hắn lập tức ra lệnh: "Ép cần xuống."
Nhưng có lẽ do vừa trải qua một lần chúi đầu, hoặc cảm thấy độ cao chưa đủ, nếu dùng độ cao này đổi tốc độ thì rủi ro quá lớn nên Viên Hàm không nghe theo lệnh chỉ huy.
"Ép cần xuống ngay." Trình Hướng Lê nhắc lại.
Viên Hàm vẫn không phản ứng lại, đồng thời làm một động tác hết sức phi lý - đẩy hết cần ga.
Nhưng động cơ không hút đủ không khí nên lực đẩy tối đa trở nên vô dụng. Rất nhanh sau đó, động cơ bên trái ngừng hoạt động, động cơ bên phải ở trạng thái quá tải, lập tức đẩy máy bay xuống vực thẳm, máy bay cứ thế chúi đầu xuống biển.
Viên Hàm sợ đến ngây người, anh ta ngồi im không động đậy. Trình Hướng Lê theo bản năng giành lại quyền điều khiển, hắn muốn thử đưa máy bay ra khỏi trạng thái mất tốc độ lần nữa trong vài giây trước khi rơi.
Nhưng tất cả đã quá muộn, trong tiếng cảnh báo tuyệt vọng, máy bay "rơi ầm" xuống biển, màn hình trước mắt biến thành màu đen.
Trình Hướng Lê không tin vào mắt mình, hắn nghiêm giọng hỏi: "Vừa rồi tôi bảo anh ép cần, sao anh không làm?"
"Xin lỗi cơ trưởng Trình..." Viên Hàm ngây người hạ tay, giọng nói anh ta cứng đờ.
"Người anh nên xin lỗi không phải tôi." Trình Hướng Lê nắm chặt lòng bàn tay, hắn cố gắng giữ bình tĩnh: "Nếu hôm nay anh lái máy bay thật thì hơn ba trăm người sẽ chết vì hành động của anh."
Trong chốc lát, mệt mỏi, tuyệt vọng và cảm giác chân thật của vụ tai nạn giống như nước biển lạnh lẽo tràn vào buồng lái, bao trùm cả cơ thể hắn.
Trình Hướng Lê kiệt sức nhắm mắt lại, hắn không dám quay đầu nhìn ba vị giám khảo phía sau.
Vì hắn biết, kỳ thi mô phỏng lần này đã thất bại.
Vị trí phó bộ phận mà Phương Kiện vẫn luôn chuẩn bị và kỳ vọng vào hắn cũng đã tan thành mây khói.
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng Lê: Sao Hồng Nghệ Bác mưu mô quá vậy