Về đến nhà, Trình Hướng Lê tắm rửa rồi thay quần áo. Tống Dụ Minh xuống tiệm cháo dưới nhà mua hai phần ăn trưa, cả hai cùng nhau ăn một bữa đơn giản.
Trình Hướng Lê đã thức ba đêm liền, lúc này hắn hoàn toàn không chịu nổi nữa nên ăn xong lập tức vào phòng ngủ.
Trước khi ngủ, hắn nói với Tống Dụ Minh rằng đây là nhà của hắn, mẹ hắn thường không đến đây. Nếu Tống Dụ Minh thấy mệt thì có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng Tống Dụ Minh không có tâm trạng để ngủ. Anh tạm nghỉ việc ở bệnh viện nên vẫn còn nhiều việc chưa hoàn thành, anh mở laptop ngồi trong phòng khách làm việc thêm.
Một lúc sau, Tống Dụ Minh thấy đói, thế là anh lấy điện thoại tìm kiếm nhà hàng gần đây rồi đặt một phần ăn.
Vừa mới ăn được vài miếng thì cửa phòng ngủ bất ngờ mở ra, Trình Hướng Lê mang đôi mắt ngái ngủ bước ra ngoài.
Miệng Tống Dụ Minh vẫn đang cắn một cọng rau trong bánh hamburger, anh vừa nhai vừa hỏi: "Sao anh lại dậy rồi? Mới ngủ có hai tiếng thôi mà."
"Bất chợt tỉnh giấc thôi." Trình Hướng Lê kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, hắn liếc nhìn màn hình laptop: "Em vẫn đang làm việc à?"
"Đang sửa luận văn cho sinh viên của chủ nhiệm." Tống Dụ Minh đẩy hộp thức ăn đến gần hắn: "Anh muốn ăn một chút không?"
Trình Hướng Lê lắc đầu, hắn nhìn khung cảnh giao thông vội vã trên cầu cao tốc ngoài cửa sổ: "Trước khi mặt trời lặn, tôi muốn dẫn em đi gặp ba tôi, được không?"
"Chú sao?" Tống Dụ Minh nghe vậy thì thấy có hơi kì lạ, phải mất vài giây anh mới nhớ ra là ba hắn đã qua đời.
Trình Hướng Lê nói tiếp: "Đúng vậy, là đi đến nghĩa trang."
Đương nhiên là Tống Dụ Minh không ngại rồi, anh nhanh chóng gật đầu đồng ý.
"Để tôi đi thay quần áo." Trình Hướng Lê trở vào phòng, một lát sau hắn đưa chìa khóa xe cho Tống Dụ Minh: "Lái xe của tôi đi, vào nghĩa trang liệt sĩ cần phải đăng ký, biển số xe của tôi đã đăng ký rồi."
Tống Dụ Minh nhận chìa khóa, anh lưu lại các file tài liệu trên máy tính. Trình Hướng Lê theo sau khóa cửa rồi nhập địa chỉ vào định vị.
Suốt dọc đường đi, Trình Hướng Lê không nói gì, rõ ràng là hắn vẫn chưa ngủ đủ. Gần đến nơi, Trình Hướng Lê đột nhiên bảo Tống Dụ Minh dừng xe bên lề, hắn nói mình muốn mua một bó hoa.
Tống Dụ Minh đỗ xe ở ngã tư, vài phút sau, anh thấy hắn mang một bó hoa cúc vàng trở lại.
Những cây thông dọc theo lối vào nghĩa trang liệt sĩ rất cao lớn, có vẻ chúng đã hàng trăm năm tuổi rồi, thân cây buộc những dải lụa đỏ tươi. Dưới ánh hoàng hôn, không khí nơi này càng thêm trang nghiêm và uy nghi.
Tống Dụ Minh theo sau Trình Hướng Lê đi lên từng bậc thang, sau đó rẽ vào một con đường nhỏ.
Trên đó có hàng chục bia mộ, Trình Hướng Lê đi đến vị trí hơi chếch về phía bên trái, hắn cúi người đặt hoa trước bia mộ."Ở đây đều là chiến hữu của ba anh sao?" Tống Dụ Minh nhỏ giọng hỏi.
Trình Hướng Lê lắc đầu, hắn chỉ vào bia mộ bên cạnh nói: "Chỉ có chú này là hy sinh cùng ba tôi thôi."
Trên bia mộ khắc vài dòng chữ đầy mạnh mẽ cùng bức ảnh của một vị cảnh sát trẻ trung.
Người đàn ông trong ảnh có ánh mắt kiên định, đôi lông mày và ánh mắt hơi giống Trình Hướng Lê, có lẽ ông hy sinh khi mới khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Trình Hướng Lê đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh của người đàn ông rồi lặng lẽ nói những lời trong lòng.
"Ba, mấy ngày trước ông nội đã đi rồi, cuối cùng ba và ông cũng có thể đoàn tụ."
"Ông ra đi rất thanh thản, không có chút đau đớn nào. Ban đầu bác sĩ nói mở khí quản có thể kéo dài thêm vài ngày nữa, nhưng con thật sự không muốn ông phải chịu khổ thêm. Hy vọng ba có thể tha thứ cho quyết định của con."
Tống Dụ Minh đứng bên cạnh hắn, dù Trình Hướng Lê không nói ra nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được rằng Trình Hướng Lê đang nói những lời nói rất chân thành.
Giải quyết xong việc gia đình, Trình Hướng Lê đưa mắt nhìn Tống Dụ Minh đứng bên cạnh mình rồi hắn nhắm mắt lại, thì thầm nói: "Ba, ba thấy không? Đây là người bạn mới mà con luôn kể với ba, hôm nay cuối cùng con cũng đã dẫn em ấy đến gặp ba rồi này."
"Em ấy là một bác sĩ thông minh, tốt bụng và dũng cảm, luôn nỗ lực vì sự nghiệp. Hy vọng ba cũng phù hộ cho công việc em ấy được suôn sẻ."
Nói xong, Trình Hướng Lê cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn hít thở bầu không khí thoải mái của mùa đông miền Nam, bỗng hắn chợt nhận ra tim mình đập nhanh hơn, tai cũng nóng bừng lên.
Hắn khẽ ho một tiếng rồi quay sang Tống Dụ Minh nói: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Tống Dụ Minh gật đầu, anh nhìn lại bia mộ lần cuối rồi đột nhiên nhận ra họ của Trình Hướng Lê không giống họ ba.
Anh nghi ngờ nhìn Trình Hướng Lê và cái tên trên bia đá.
Cả hai theo con đường cũ trở ra, trong lúc đi xuống, cả hai gặp một người phụ nữ.
Gặp nhau trong một không gian mở như vậy, cả ba nhanh chóng chú ý đến đối phương. Trình Hướng Lê ngạc nhiên gọi: "Mẹ?"
Trình Thu Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, bà ngạc nhiên đứng khựng lại. Bà không ngạc nhiên vì gặp con trai ở đây, mà là vì khuôn mặt xa lạ đứng phía sau hắn.
Không gian bỗng chốt chìm vào im lặng, trên ngọn núi xa xa có tiếng chim hót phá tan sự im lặng nơi đây.
Trình Hướng Lê kéo Tống Dụ Minh đến gần mình, hắn cười cười giới thiệu: "Đây là người bạn con quen ở Thân Thành."
Nói xong, hắn ghé sát vào tai Tống Dụ Minh, nhẹ nhàng thì thầm: "Gọi bác gái."
Tống Dụ Minh hiểu ý, anh lễ phép nói: "Chào bác gái ạ."
"Cháu là đồng nghiệp của Hướng Lê à?" Trình Thu Lan nhìn Tống Dụ Minh từ đầu đến chân.
"Dạ không ạ, cháu là bác sĩ làm việc ở bệnh viện Long Giang."
"Long Giang?" Trình Thu Lan gật đầu tán thưởng: "Không tồi, đó là một bệnh viện nổi tiếng toàn quốc."
"Mẹ." Trình Hướng Lê bước lên chỉ vào bia đá trên bậc thang: "Mẹ lên thăm ba trước đi, bọn con không làm phiền nữa."
Nhìn Trình Thu Lan đi ngang qua, Tống Dụ Minh vỗ ngực: "Không hổ là giáo sư cấp viện sĩ, rất có khí chất."
"Xin lỗi, lẽ ra tôi nên đoán được hôm nay mẹ sẽ đến thăm." Trình Hướng Lê thở dài nói: "Cũng may, dù có hơi vội nhưng xem ra mẹ có ấn tượng rất tốt về em."
"Trình Hướng Lê, tôi có một câu hỏi." Tống Dụ Minh không nhịn được hỏi: "Trình... là họ của mẹ anh à?"
"Đúng vậy." Trình Hướng Lê quay lại nhìn về phía Trình Thu Lan đang đứng trước mộ cha.
"Trong nhà anh còn anh chị em nào khác không? Hay vì để bảo mật danh tính con cái liệt sĩ mà đổi tên?" Tống Dụ Minh cố gắng suy nghĩ.
Trình Hướng Lê bị sự tưởng tượng của anh chọc cười: "Không phải đâu. Về rồi tôi sẽ giải thích."
Đi đến chỗ đậu xe, Trình Hướng Lê nhìn bầu trời đang tối dần, hắn vừa nghĩ về bữa tối vừa giải thích: "Từ nhỏ tôi đã theo họ mẹ rồi. Có thể hiểu là nữ cưới nam gả, em hiểu không?"
Tống Dụ Minh chợt hiểu ra: "Hóa ra là vậy, tôi cũng có một người cô kết hôn như thế."
Trình Hướng Lê im lặng một lúc. Vì ông ngoại đã mất nhiều năm nên hắn không muốn nói lời không hay sau lưng, nhưng nghĩ lại thì hắn vẫn muốn giải thích với Tống Dụ Minh.
"Ông ngoại tôi là lãnh đạo Sở Giao thông, tính cách khá mạnh mẽ, ông chỉ có mẹ tôi là con gái duy nhất. Vì vậy ông đã tìm con trai của cấp dưới mình rồi mai mối cho ba mẹ tôi."
"Khi kết hôn, mẹ tôi chỉ mới hai mươi tư tuổi, vẫn là sinh viên, không dám chống lại lệnh của ông. Sau khi sinh tôi ra, mẹ giao tôi cho ông bà ngoại nuôi dưỡng, còn mẹ thì tiếp tục tập trung nghiên cứu."
"Tôi lớn lên dưới sự giám sát nghiêm khắc của ông bà ngoại, làm gì cũng bị bắt bẻ."
"Hồi nhỏ, người duy nhất hiểu tôi là ba, mỗi khi tan học, tôi thường gọi điện đến đội cảnh sát nói chuyện với ba hoặc nhờ các chú trực ban gửi lời lại. Chỉ là không ngờ... ba lại ra đi sớm như vậy, sau đó bà nội cũng vì quá đau buồn mà qua đời."
Dù đã qua nhiều năm trôi qua nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện này, Trình Hướng Lê vẫn chưa nguôi ngoai.
Đôi khi hắn cảm thấy số phận thật không công bằng, cuộc sống vốn đã khó khăn, những điều hiếm hoi tốt đẹp lại bị lấy đi một cách tàn nhẫn.
"Thật đáng tiếc." Tống Dụ Minh không biết an ủi hắn thế nào, anh đưa cho hắn một tờ khăn giấy.
"...Tôi không có khóc." Trình Hướng Lê nhận lấy khăn giấy, hắn vò thành cục trong tay: "Bây giờ bọn họ đã được đoàn tụ, lần sau đến thăm ba, tôi cũng nên mang tin vui đến báo cho ba."
"Tại sao?" Tống Dụ Minh khó hiểu hỏi.
"Vì tôi sợ mình lúc nào cũng buồn bã trước mặt ba thì sẽ ảnh hưởng đến việc chuyển kiếp của ba." Trình Hướng Lê nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhẹ nhàng nói.
"Anh lại nói linh tinh rồi." Tống Dụ Minh nhíu mày, anh không vui phê bình.
Hoàng hôn luôn biến mất rất nhanh, trong lúc trò chuyện, bầu trời đã tối đen.
"Tôi nghiêm túc mà." Trình Hướng Lê cười gượng: "Còn chưa qua thất đầu nên bữa tối hôm nay sẽ đơn giản một chút nhé."
"Không sao." Tống Dụ Minh nói.
Trình Hướng Lê mở điện thoại tra cứu: "Đúng rồi, khi nào em về?"
"Ngày mai, tôi chỉ xin nghỉ hai ngày. Nhưng chưa mua vé máy bay nữa, còn anh?"
"Ngày mai tôi cũng về." Trình Hướng Lê mở trang web của hãng hàng không Phương Nam lên: "Mười hai giờ trưa được không? Đưa hộ chiếu cho tôi, tôi mua luôn một thể."
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng Lê: Mua hai vé máy bay hãng hàng không phương nam để tránh mấy đồng nghiệp nhiều chuyện~