Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 68: Thỏa thuận sinh tử

Là một huấn luyện viên, Trình Hướng Lê hiểu rất rõ cách một "sát thủ" lành nghề gϊếŧ người trên thiết bị mô phỏng như thế nào.

Một vụ tai nạn hàng không thường xảy ra do nhiều lỗi nhỏ tích tụ và chồng chất ngày qua ngày.

Trình Hướng Lê thậm chí đã nghĩ đến việc ở lượt bay về, giám khảo sẽ làm khó hắn như thế nào ở giai đoạn hạ cánh, nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng bản thân sẽ mắc kẹt ở phần thi "tốc độ không khớp + phục hồi mất độ cao" một bài tập rõ ràng được viết rất rõ trong đề thi cũng như đã luyện tập hàng nghìn lần.

Nhìn Viên Hàm ngồi đờ đẫn trên ghế cơ phó, Trình Hướng Lê thật sự rất muốn kéo anh ta ra khỏi buồng lái mà mắng cho một trận.

Nhưng bây giờ đối mặt với giám khảo, hắn chỉ có thể đè nén mọi cảm xúc, ngược lại còn an ủi anh ta: "Viên Hàm, hãy tỉnh táo lại, bài thi vẫn chưa kết thúc."

Viên Hàm ngẩn ngơ đặt tay trở lại cần điều khiển, anh ta nói với giám khảo chính: "Thầy Phùng, xin hãy tiếp tục."

Còn lại mười lăm phút, Trình Hướng Lê không biết hắn đã chịu đựng qua quãng thời gian đó như thế nào nữa. Sau khi thi xong, cả hai theo giám khảo đến phòng đánh giá. Năm người ngồi quanh bàn họp, trên mặt ai cũng hiện lên biểu cảm giống nhau.

"Các cậu biết mình vừa thi cái gì không?" Giám khảo chính lên tiếng.

Trình Hướng Lê ngẩng đầu lên: "Tốc độ không khớp khi cất cánh."

"Thật ra lúc đó độ cao hoàn toàn đủ, phía dưới là biển chứ không phải núi, dùng độ cao 600 mét có thể đổi lấy một tốc độ phù hợp, các cậu vẫn có thể bay bằng ở độ cao 1300 mét. Viên Hàm, tại sao không nghe lời cơ trưởng?"

Viên Hàm bị trách mắng đến mức không nói nên lời, anh ta chỉ biết cúi đầu xuống.

"Còn anh, Trình Hướng Lê. Sau khi khắc phục sự cố, thấy phó lái thao tác sai thì tại sao không ngay lập tức tiếp nhận máy bay?"

"..." Trình Hướng Lê cũng không dám trả lời câu hỏi của ông ta.

Nói thật thì lúc đó trong lòng hắn thật sự hơi muốn thử vận may, hắn nghĩ rằng Viên Hàm là một phi công Boeing có bảy năm kinh nghiệm thì sẽ không ngốc đến mức này.

"Muốn trở thành một cơ trưởng xuất sắc, không chỉ bản thân phải có kỹ thuật tốt, mà còn phải học cách quản lý tài nguyên trong buồng lái." Nói đến đây, giám khảo nhẹ nhàng liếc nhìn Trình Hướng Lê: "Hẹn gặp lại vào tuần sau."

Câu nói này cũng có nghĩa là hắn không vượt qua kỳ huấn luyện lần này và phải ngừng bay một thời gian, rồi tiến hành huấn luyện bổ sung.

Mặc dù chỉ cần vượt qua kỳ thi lần sau thì hắn vẫn được câp giấy phép bay tiếp, nhưng nếu chuyện này truyền đến tai lãnh đạo thì có lẽ sẽ không chỉ dừng lại ở một tuần đơn giản như vậy.

Trình Hướng Lê biết hắn thật sự có sai sót nên hắn không giải thích lời nào mà cam tâm tình nguyện chấp nhận kết quả này.

Viên Hàm nhúc nhích môi, dường như anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Trình Hướng Lê thì lại nuốt lời vào trong.

Hai ngày tới vẫn còn đợt kiểm tra khác, Trình Hướng Lê mở sổ tay hướng dẫn ra đọc mà một chữ cũng không vào đầu.

9 giờ tối, hắn lái xe về nhà Tống Dụ Minh, thông qua cửa sổ tầng một, hắn thấy ánh đèn sáng trong phòng khách.

Trình Hướng Lê bấm chuông cửa. Sau nửa phút, Tống Dụ Minh ra mở cửa, thấy hắn đứng bên ngoài, anh ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại về rồi?"

"Dụ Minh." Trình Hướng Lê đóng cửa lại, hắn bước vào rồi mở rộng cánh tay ôm lấy Tống Dụ Minh, hắn nhắm mắt dựa vào anh: "Cho tôi ôm em một lát."

Dù Tống Dụ Minh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy hắn về từ trung tâm mô phỏng vào tối muộn với dáng vẻ mất hồn thế này thì anh liền đoán ra nguyên nhân: "Không sao chứ?"

Tống Dụ Minh vừa tắm xong, trên người anh vẫn còn hương hoa nhẹ nhàng. Trình Hướng Lê ôm chặt anh vào lòng, tham lam hưởng thụ sự bao dung của anh.

"Tôi đã phạm lỗi trong kì thi, phải tạm ngừng bay một thời gian để thi lại." Một lát sau, hắn rời khỏi người Tống Dụ Minh, lấy hết can đảm nói ra sự việc hôm nay.

"Sao lại như vậy... Có phải vì do không nghỉ ngơi tốt không?" Tống Dụ Minh dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn khó mà tin là Trình Hướng Lê đã phạm lỗi.

Trình Hướng Lê thở dài một hơi, hắn suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Nếu kể lại toàn bộ sự việc phải cần ít nhất nửa tiếng. Nhưng hắn thật sự quá mệt, mệt đến mức không muốn nói một lời nào.

"Tóm lại là tôi không làm tròn trách nhiệm của một cơ trưởng, nếu đây là một tai nạn thật, em đã không thể gặp lại tôi nữa..." Cuối cùng, hắn chán nản thốt ra một câu.

"Đừng nói bậy." Tống Dụ Minh tức giận nắm chặt cánh tay hắn lắc vài cái: "Sẽ không đâu, anh sẽ không sao, anh sẽ hạ cánh an toàn mà."

Trình Hướng Lê lảo đảo đứng trong nhà, đầu óc hắn vẫn còn cảm giác bất lực trước khi máy bay rơi xuống biển.

"Ngồi xuống trước đã." Tống Dụ Minh kéo hắn vào phòng khách.

Trình Hướng Lê nặng nề ngã xuống sofa, hắn đau khổ nắm chặt tóc: "Hôm nay bọn tôi có một bài thi là tốc độ không khớp và phục hồi mất độ cao, là cơ phó phải điều khiển. Tôi nhắc anh ta rất nhiều lần là phải hạ mũi máy bay, anh ta không những không nghe lệnh mà còn đẩy cần ga hết mức để rồi làm hỏng một động cơ."

"Sau đó máy bay rơi vào vòng xoắn đuôi, trực tiếp rơi xuống biển."

Nói xong, trái tim Trình Hướng Lê cũng hệt như máy bay, nặng nề rơi xuống biển.

Tống Dụ Minh ngồi cạnh hắn, anh gỡ tay hắn ra khỏi tóc rồi nắm vào tay mình.

"Tống Dụ Minh, em biết không? Những năm qua, trừ những bài thi về tai nạn hàng không, tôi chưa từng thất bại khi lái mô phỏng."

Nhưng lần này, hắn suýt nữa thì chết. Không chỉ vậy, cái chết của hắn còn kéo thêm ba trăm mạng người, làm tan nát hàng ngàn gia đình.

Chắc chắn sẽ có rất nhiều đứa trẻ đột nhiên mất đi người thân giống như hắn.

"Anh đừng nghĩ nữa." Tống Dụ Minh bóp tay hắn, bỗng điện thoại hắn reo lên, anh thò tay vào túi lấy điện thoại ra cho hắn: "Có người tìm anh."

Trình Hướng Lê nhận điện thoại, là cuộc gọi từ Phương Kiện.

Nhận cuộc gọi, hắn chào một tiếng "cơ trưởng Phương", rồi không biết nói gì nữa, chỉ biết im lặng chờ bị mắng.

"Thầy đã nghe chuyện của em rồi." Phương Kiện nhẹ nhàng nói.

"Thầy Phương, em xin lỗi." Trình Hướng Lê vội nói.

Phương Kiện thở dài bảo: "Hướng Lê, thầy không định mắng em. Hôm nay thầy gọi điện thoại đến chỉ là muốn nói với em hãy hoàn thành tốt các bài thi còn lại. Như vậy thầy mới có thể tìm cách giúp em báo cáo lại với lãnh đạo."

"... Gì cơ?" Trình Hướng Lê tưởng mình nghe nhầm.

"Chứ sao nữa? Chẳng lẽ thầy ngơ mắt nhìn em mất đi cơ hội tốt như vậy à?" Giọng Phương Kiện vững vàng, toát lên uy quyền không thể phản kháng: "Hướng Lê, em yên tâm, chỉ cần thầy còn là trưởng bộ phận bay thì lãnh đạo cũng sẽ nể mặt thầy vài phần."

"Dù hàng không dân dụng là ngành rất khắt khe, nhưng ai cũng đi lên từ việc thất bại trong khoang mô phỏng. Đã lâu rồi em chưa phạm lỗi như thế, lần này coi như là rút kinh nghiệm."

Nói cách khác, việc cạnh tranh vị trí phó bộ phận vẫn còn hy vọng?

Trình Hướng Lê run lên, cảm xúc lẫn lộn cuối cùng hóa thành một câu "Cảm ơn".

Đặt điện thoại xuống, Trình Hướng Lê ngồi đờ đẫn trên sofa.

Tống Dụ Minh vỗ vai hắn, anh cười cười an ủi: "Thấy chưa, ngay cả trưởng bộ phận của anh cũng nói không sao mà. Có lãnh đạo tốt như vậy quan tâm, anh chỉ cần điều chỉnh tâm lý và tiếp tục tiến lên là được."

"Nhưng." Trình Hướng Lê như rơi vào vòng xoáy thất bại, hắn không thể thoát ra được: "Tống Dụ Minh, nếu - nếu một ngày nào đó máy bay của tôi thật sự rơi thì sao?"

"Trình Hướng Lê, sao anh còn nghĩ đến chuyện này nữa hả!" Tống Dụ Minh giận dữ, anh bất ngờ kéo hắn đứng dậy: "Tôi sẽ không để anh chết đâu!"

"Trình Hướng Lê, tôi hứa với anh, chỉ cần anh còn vào được phòng phẫu thuật, tôi cố gắng sẽ cứu anh."

"Không chỉ anh, mà tất cả mọi người trên máy bay. Đến một người tôi cứu một người, đến mười người tôi cứu mười người, chỉ cần còn một hơi thở, tôi đều có thể cứu sống."

Tống Dụ Minh nắm lấy cổ áo hắn nói.

Trình Hướng Lê lặng lẽ cúi đầu nhìn anh. Từ khi quen biết nhau, đây là lần đầu tiên hắn nghe Tống Dụ Minh nói những lời như vậy.

Sau khi trút hết cảm xúc, Tống Dụ Minh nhận ra mình vừa mất kiểm soát, anh xấu hổ cúi đầu, muốn tránh khỏi Trình Hướng Lê.

Ngay lúc quay đầu lại, Trình Hướng Lê đã nhận ra ý định của anh, hắn nhanh như chớp chặn anh lại mà ôm chặt vào lòng.

Má của Tống Dụ Minh áp vào vai hắn.

Trình Hướng Lê đưa tay lên nhẹ nhàng đè sau gáy anh, để anh tựa vào mình: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa."

Trình Hướng Lê vốn định thêm hai chữ "bé cưng", nhưng hắn do dự vài giây, cuối cùng hai từ ấy vẫn không thể thốt ra.

Nhưng nơi trái tim kề sát nhau, tiếng tim đập loạn nhịp đã sớm vạch trần tâm tư của cả hai.

Lời tác giả:

"Chỉ cần anh còn vào được phòng phẫu thuật, tôi sẽ cố gắng cứu anh" - cuối cùng cũng viết được câu nói tình cảm mà mình ưng ý nhất.

Hướng Lê: Hôm nay mình là cục cưng của thầy Phương và là bé bự của thầy Tống, huhuhu (cún con lau nước mắt).