Ân Tư Thu cúi đầu nắm chặt vạt áo, giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“…Không ra thể thống gì ạ.”
Dưới lớp vang lên vài tiếng cười khúc khích.
“Rầm…”
Thầy giáo lại đập lên bảng một cái nữa.
“Cười cái gì? Sao các em còn có thể cười được chứ? Thầy sắp lo đến phát điên rồi đây! Thôi, đừng lãng phí thời gian trên lớp nữa, Ân Tư Thu, em cầm vở của mình, ra đứng ở hàng cuối cùng mà nghe giảng, tự suy ngẫm lại. Nếu phía sau lớp có gì thu hút em đến thế thì em cứ một mình ngắm cho thỏa, đừng quay đầu ảnh hưởng đến các bạn khác.”
“…”
Ân Tư Thu không còn cách nào, chỉ đành cầm vở, đi chậm rãi từng bước về phía cuối lớp.
Cô dừng lại trước tấm bảng đen phía sau.
Mái tóc đuôi ngựa cao buông xuống sau gáy, làm nổi bật chiếc cổ dài.
Thêm vào đó là dáng đứng thẳng tắp, cử chỉ hơi rụt rè, trông cô vô cùng ngoan ngoãn.
Thầy giáo nhìn một lượt, cuối cùng cũng hài lòng.
Không lâu sau, bầu không khí trên lớp lại trở về sự tĩnh lặng thường ngày.
Từng từ, từng câu tiếng Anh, những cấu trúc ngữ pháp lướt qua tai cô, như những viên sỏi ném xuống mặt nước, tạo nên vài vòng gợn sóng, rồi sau đó biến mất không dấu vết.
Ân Tư Thu lại một lần nữa mất tập trung, ánh mắt cô hướng về phía Thẩm Phong.
Vì bị phạt đứng nên khoảng cách giữa cô và hàng cuối cùng giờ đã gần hơn rất nhiều, không cần phải ngoái đầu, cũng không cần quá cẩn trọng.
Chỉ cần xoay người một chút, chỉ cách nhau hai bước chân, là cô có thể chạm đến Thẩm Phong.
Thế nhưng, dường như Ân Tư Thu mãi mãi không thể bước hết hai bước chân này.
Mười bảy tuổi.
Đây là năm thứ tư cô thích Thẩm Phong.
Giữa họ luôn tồn tại một bức tường vô hình, dài đằng đẵng và kiên cố, kín bưng đến mức khiến người ta gần như tuyệt vọng.
*
Năm lớp tám, bà của Ân Tư Thu qua đời, cô buộc phải rời khỏi trấn nhỏ đó, cô cùng ba mẹ chuyển đến Hải Thành.
Đây là lần đầu tiên Ân Tư Thu đến thành phố lớn.
Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, xe cộ thì như mắc cửi, mọi thứ đều giống như cảnh tượng trong phim, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Cô thấy rất mới mẻ.
Nhưng tiếc thay, sự hứng thú đó chẳng kéo dài được bao lâu, ba Ân đã nhanh chóng lo liệu xong thủ tục chuyển trường, chuyển cô đến học tại Trường Thực nghiệm Hải Thành.
Hộ khẩu của Ân Tư Thu vẫn ở trấn Bạch Thuật, vì chính sách thi tuyển sinh khác vùng nên cô chẳng thể tham gia kỳ thi vào cấp ba ở Hải Thành.
Trường Thực nghiệm Hải Thành là trường tư, có từ tiểu học đến trung học phổ thông, chỉ cần đóng đủ học phí thì học sinh từ nơi khác cũng có thể học thẳng lên, không phải lo chuyện thi tuyển sinh khác vùng.