“Khi tôi vượt qua tất cả những gì đã trầm luân, tiến về phía vĩnh hằng mà chiến đấu, em chính là lá cờ quân đội của tôi.” —— Vương Tiểu Ba. (Yêu em như yêu sinh mệnh).
*
Mùa thu ở trấn Bạch Thuật và Hải Thành tựa như hai mùa khác nhau.
Hải Thành là một thành phố ven biển phía Đông, theo sách địa lý, nơi này thuộc vùng khí hậu cận nhiệt đới gió mùa, bốn mùa rõ rệt, mùa thu chính là mùa thu.
Sau một trận mưa, lá cây ngô đồng rụng đầy đường, vàng rực một vùng, như thể đang báo hiệu sự chuyển mùa.
Nhưng trấn Bạch Thuật lại không như vậy.
Trong tiết học tiếng Anh, Ân Tư Thu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dù giọng thầy giáo vang vọng rõ ràng bên tai, nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ: Khi nào mình mới lại được thấy mùa thu của trấn Bạch Thuật đây?
Không có lá rụng khắp nơi, cũng không có gió thu hiu hắt.
Một ngày nào đó, khi mở mắt ra, dường như chỉ sau một đêm, mùa hạ đã chuyển sang mùa đông.
Chắc là Thẩm Phong chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này phải không?
Cô khẽ nghiêng đầu, lén nhìn về phía cuối lớp.
Thẩm Phong ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ngay bên cửa sổ.
Khoảng cách giữa cô và cậu là cả một nửa lớp học.
Lúc này, dường như chàng trai cũng không tập trung nghe giảng, cây bút bi bị ép giữa ngón tay cái và ngón trỏ, xoay đi xoay lại một cách vô định.
Cậu cúi đầu, cụp mắt, lặng lẽ suy nghĩ xa xăm.
Khuôn mặt cậu vô cùng thanh tú, hàng lông mày đậm nét, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ răng trắng.
Cậu mặc đồng phục trắng của trường, chiếc cúc trên cùng nơi cổ áo được cởi ra, để lộ nửa phần cổ, làn da trắng như khuôn mặt, vừa tạo cảm giác lạnh lùng lại vừa mang chút yếu đuối.
Trông cậu giống như thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh, rực rỡ như ánh mặt trời sau cơn mưa, khiến người khác khó có thể rời mắt.
Ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng chiếu xuyên qua cửa sổ, chầm chậm hôn lên má cậu.
Ân Tư Thu vô thức ngẩn ngơ trước cảnh tượng ấy.
“Ân Tư Thu!”
Trên bục giảng, thầy giáo dừng giảng bài, gõ mạnh lên bàn: “Em đứng dậy.”
Bất ngờ bị gọi tên, Ân Tư Thu lập tức cứng đờ, phản xạ có điều kiện quay đầu lại ngay.
Cô đẩy tay xuống mặt bàn, đối diện ánh nhìn đầy ẩn ý của thầy giáo, cô e dè đứng lên.
Ngay lập tức, tất cả ánh nhìn trong lớp đều dồn về phía cô.
Thẩm Phong cũng đang nhìn cô sao?
Liệu cậu có phát hiện ra cô vừa lén nhìn cậu không?
Chắc chắn thầy giáo không biết Ân Tư Thu đang nghĩ gì, tự than thở đầy thất vọng: “Giờ các em đã là học sinh lớp 12 rồi! Kỳ thi đại học đã đến rất gần rồi, thời gian chẳng còn nhiều nữa đâu! Vậy mà vẫn còn dám lơ đễnh trong giờ học, Ân Tư Thu, em tự nói xem, như vậy có ra thể thống gì không?”