Mùa Thu Đã Qua

Chương 3

Ba mẹ Ân đều là những người lao động bình thường ở Hải Thành, điều kiện kinh tế không mấy khá giả. Nhưng vì cô con gái duy nhất, họ vẫn dốc hết số tiền tiết kiệm nhiều năm để lo cho việc học của cô.

Tiến độ giảng dạy ở Hải Thành hoàn toàn khác với ở trấn nhỏ.

Khi học ở Bạch Thuật, Ân Tư Thu luôn được xem là học sinh giỏi, nhưng khi đến đây, phải học giữa chừng, cô hoàn toàn không theo kịp.

Môn Văn của cô khá ổn, Toán cũng có thể cố gắng bù lại, nhưng môn Tiếng Anh thì kém xa so với bạn bè cùng lớp.

Dù gì thì chất lượng giáo viên ở trấn nhỏ không thể so với thành phố lớn, các thầy cô cũng ít chú trọng đến kỹ năng nghe và nói, chủ yếu tập trung vào ngữ pháp và đọc hiểu.

Lần đầu tiên Ân Tư Thu bị gọi đứng dậy đọc bài Tiếng Anh, cô vừa mở miệng đã lập tức lộ ra sự vụng về.

Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười nhỏ, không phải là có ác ý, nhưng cũng đủ khiến cô bối rối.

Má đỏ ửng, cô cúi đầu, chỉ muốn chui xuống đất, biến thành một con đà điểu giấu mình trong cát.

Lúc này, các bạn trong lớp đã học chung với nhau hơn hai năm, ai cũng có nhóm bạn thân, khó mà nhanh chóng chấp nhận một thành viên mới từ nơi khác đến.

Ân Tư Thu lủi thủi một mình suốt mấy tuần, ba mẹ thì bận rộn với công việc, giữa bạn học thì không tìm được chủ đề chung, càng khiến cô cảm thấy mình không thuộc về thành phố lớn này.

Toàn thân cô dần trở nên u sầu.

Cô nhớ bà.

Và cũng nhớ những người bạn ở trấn Bạch Thuật.



Bước ngoặt xảy ra sau kỳ thi giữa kỳ.

Lớp bắt đầu đổi chỗ ngồi.

Giáo viên chủ nhiệm rất thoải mái, để học sinh tự do kết đôi, hai người ngồi chung một bàn.

Ân Tư Thu không có bạn bè, cô chỉ biết cầm balo đứng luống cuống ở cuối lớp, nhìn cảnh tượng sôi nổi trước mắt.

Số học sinh trong lớp là số chẵn.

Cuối cùng, sẽ luôn còn lại một người để ngồi cùng cô, đúng không?

Cô tự nhủ trong vô vọng.

Quả nhiên, cuối cùng, chỉ còn lại một chỗ trống duy nhất, ngay ở dãy cuối cùng, cạnh cửa sổ.

Tất cả mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chỉ riêng chỗ đó là không có ai đến ngồi.

Ân Tư Thu ngập ngừng vài giây, bước chân do dự, tiến về phía chỗ trống đó.

Cô biết người ngồi cạnh đó là ai.

Thẩm Phong.

Giống như cô, cậu cũng là một người vô hình trong lớp.

Nhưng dù giống, lại chẳng hề giống.

Cô là người không có chỗ dựa.

Còn Thẩm Phong là người tự tách mình ra khỏi đám đông.