Trong toa không đông người lắm, ngay khoảnh khắc cửa mở, Vân Thính Hạ đã thấy vài chỗ trống.
Cô nhấc chân định bước lên nhưng bất ngờ bị ai đó kéo nhẹ vạt áo.
"?"
Quay đầu lại, cô bắt gặp cảnh Hứa Tinh Miểu đang nâng túi bánh ngọt trong tay.
"Đây là cho cậu." Hứa Tinh Miểu không ngờ tàu đến nhanh như vậy, để không làm lỡ cô lên tàu, anh vội vàng nói: "Trong số các loại bánh tôi đã thử ở tiệm của cậu, những món này là ngon nhất... tuy chỉ là khẩu vị cá nhân của tôi nhưng tôi vẫn muốn cậu thử!"
Anh không chờ Vân Thính Hạ phản ứng đã vội vàng nhét túi bánh vào tay cô, sau đó nhẹ nhàng đẩy lưng cô lên tàu.
"Thực sự cảm ơn cậu vì đã băng bó vết thương và gọi cảnh sát giúp tôi! Quán ăn mà tôi sẽ mời cậu, tôi sẽ chọn kỹ!"
Trước khi cửa tàu đóng lại hoàn toàn, Vân Thính Hạ nghe được câu nói này của anh.
Xung quanh một vài hành khách tò mò nhìn cô, có cả ánh mắt bông đùa. Vân Thính Hạ vẫn không biểu cảm gì mà chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào túi bánh, như thể có thể nhìn xuyên qua lớp bao bì tinh xảo để thấy được những chiếc bánh thơm ngon bên trong.
Cô đã làm ở tiệm bánh ngọt đó một thời gian, những loại bánh đáng ăn cô đều đã thử qua rồi, đâu cần anh phải đặc biệt gói mang về cho cô chứ?
Hơn nữa...
Từ câu nói cuối cùng của Hứa Tinh Miểu, Vân Thính Hạ nhận ra một thông tin ngoài ý muốn. Cô khẽ nhíu mày.
Anh hiểu lầm rằng chính cô đã băng bó vết thương cho anh sao?
...
Thôi, không quan trọng.
Khi về đến nhà, mẹ đang trong bếp chặt sườn.
"Về rồi à? Trong tủ lạnh có dưa hấu vừa mua, con lấy mà ăn đi."
Tiếng dao đập mạnh xuống thớt gần như át hết giọng mẹ khiến Vân Thính Hạ phải mất một lúc mới phản ứng kịp lời mẹ nói.
"Vâng, mẹ đang làm sườn kho hay sườn xào chua ngọt vậy?"
Vân Thính Hạ đặt bánh kem lên bàn rồi lấy một miếng dưa hấu từ tủ lạnh, vừa ăn vừa dựa vào khung cửa bếp nhìn.
Lúc này cô để ý thấy trong bồn rửa có một chậu tôm, bên cạnh còn có một con vịt đã được làm sạch.
Cô ngạc nhiên hỏi: "Mấy món này mẹ định nấu hết trong tối nay à?"
"Ừ, tối nay nấu hết!" Tiêu Minh Trân gật đầu, nói với giọng đầy vui vẻ: "Mẹ còn đang ninh cả canh gà hầm hạt dẻ với khoai từ nữa."
... Có gì đó không ổn.
Bữa ăn này quá mức sang trọng.
Vân Thính Hạ cắn một miếng dưa hấu ngọt nhất, không thể ngăn bản thân nghĩ rằng chuyện này quá bất thường, mười hai phần là không ổn!
Bà vốn không thích nấu nướng, bình thường chỉ làm một món mặn và một món rau, luôn cố gắng làm đơn giản nhất có thể. Dù có dịp lễ, bà cũng chỉ gọi vài món ăn ngoài để thêm phần không khí.
Hôm nay bày biện thế này từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thấy.
Không phải ngày lễ cũng không phải ngày kỷ niệm đặc biệt...
Vân Thính Hạ ăn nốt miếng dưa hấu, vứt vỏ vào thùng rác rồi xắn tay áo lên.
"Tôm này đã rút chỉ chưa?" Cô rửa tay kỹ lưỡng: "Nếu chưa thì để con làm cho."
Tiêu Minh Trân rất hài lòng với sự hiểu chuyện của cô, vừa trả lời vừa lôi ra một bó rau cải: "Vậy con rút chỉ tôm đi, tiện rửa luôn rau muống này nhé."
Vân Thính Hạ: …
Được thôi.