Ai Cướp Kịch Bản Yêu Đương Của Tôi Rồi!

Chương 7: Còn có chút nữa thôi, tiễn cái gì chứ?

Avatar của cô là cô tự vẽ, trước giờ chỉ được người ta nhận xét là "trông rất dễ thương nhưng cũng rất bình thường", còn bị nhầm là Miffy thì đây là lần đầu.

"Vậy sao... xin lỗi." Hứa Tinh Miểu đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy vẻ thờ ơ của cô, anh nuốt những lời định nói xuống.

Anh cảm thấy nói thêm chỉ khiến người ta khó chịu mà thôi.

Hứa Tinh Miểu khẽ thở dài, cúi đầu nhìn túi bánh ngọt đang cầm trong tay.

Chiếc nơ thắt trên miệng túi lắc lư theo từng bước chân của anh, viền vàng trên nơ phản chiếu ánh sáng mờ nhạt dưới hoàng hôn.

Anh hoàn toàn im lặng, Vân Thính Hạ cũng không mở lời, hai người đi giữa dòng người tấp nập giống như hai con thuyền song song.

Đèn đỏ nhấp nháy ở ngã tư.

Vân Thính Hạ dừng bước, liếc thấy Hứa Tinh Miểu bên cạnh đang cúi đầu, ngây ngô định đi tiếp.

"Này, nhìn đường chứ."

Cô kéo cánh tay anh, kéo anh quay trở lại bên mình khiến anh lảo đảo, túi đựng bánh ngọt trong tay cũng theo đó mà lắc mạnh.

Một mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa.

Những chiếc xe lao vυ't qua cuốn theo từng đợt bụi mờ, tiếng còi xe chói tai vang lên không ngớt.

Hứa Tinh Miểu nhìn đèn giao thông phía bên kia đường, tay buông thả tự nhiên, qua lớp áo không ai có thể nhận ra cánh tay vừa bị chạm vào của anh đang căng cứng.

Vị trí bị kéo vẫn âm ỉ đau nhức.

Cô vừa rồi siết cánh tay của Hứa Tinh Miễu khá chặt, vài giây đó đủ để cơn đau lan tỏa.

Chắc là do cô lo lắng cứu người nên không kiểm soát được lực.

Hứa Tinh Miểu mỉm cười, tâm trạng vui vẻ hơn, bước chân chậm lại vài nhịp rồi đi theo sau Vân Thính Hạ.

Nụ cười của anh rất có sức lan tỏa, dù Vân Thính Hạ không nhìn trực tiếp nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tâm trạng tốt của anh.

Rõ ràng vừa nãy trông còn ủ rũ, sao giờ lại vui vẻ thế chứ!

Đang thầm ngạc nhiên vì sự thay đổi cảm xúc thất thường của anh, giọng nói trong trẻo của Hứa Tinh Miểu lại vang lên bên tai cô.

"Có phải công việc của cậu rất mệt không?" Anh nhướng mày cho rằng sự lạnh nhạt của cô ban nãy là do công việc quá mệt mỏi nên không còn sức để giao tiếp.

Vân Thính Hạ cảm thấy anh đang nói điều hiển nhiên, mỉm cười đầy ẩn ý: "Làm việc thì làm gì có chuyện không mệt?"

Nhưng không sao, vì nếu không có gì bất ngờ, cô còn phải làm việc cả chục năm nữa nên phải quen thôi.

Người lao động không sợ gì hết.

Cuối cùng Hứa Tinh Miểu cũng hiểu ra, cười gượng, đưa tay gãi má rồi phụ họa: "Cũng đúng nhỉ..."

Trong lúc trò chuyện, cả hai đã đến ga tàu điện ngầm.

Vân Thính Hạ quét mã lên tàu rồi chỉ tay về hướng ngược lại cho Hứa Tinh Miểu.

"Tuyến số 8 của cậu ở đằng kia."

"Tôi biết mà." Hứa Tinh Miểu không thèm nhìn về hướng đó, chẳng có vẻ gì là định đi về phía đó cả: "Tôi tiễn cậu thêm một đoạn nữa, đợi cậu lên tàu rồi tôi sẽ đi."

"..."

Còn có chút nữa thôi, tiễn cái gì chứ?

Nhưng thấy anh kiên quyết, Vân Thính Hạ cũng không nói thêm gì nữa.

Thời gian hai người đến trạm vừa khéo xe điện vừa tới nơi, cửa tàu từ từ mở ra.