Ai Cướp Kịch Bản Yêu Đương Của Tôi Rồi!

Chương 6: Không ăn thì phí quá

Vân Thính Hạ vẫy tay, tự mình cười một lát rồi không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu làm đồ uống.

Bốn mươi phút sau, chuông báo thức kêu đúng giờ.

Như được nghe tiếng nhạc thiên đường.

Sau vài giờ làm việc vất vả, cô nhẹ nhõm đặt dụng cụ xuống, duỗi người rồi đi vào phòng thay đồ, thay bộ đồ thường ngày của mình.

Trong suốt thời gian này, Hứa Tinh Miểu luôn ăn bánh ngọt.

Trong lúc Vân Thính Hạ bận rộn, miệng anh hầu như không ngừng nghỉ, thậm chí lúc theo cô ra khỏi tiệm, tay còn xách theo một túi đồ ăn mang về.

Cậu ấy thích ăn đồ ngọt đến vậy sao?

Vân Thính Hạ nhớ lại mấy miếng bánh ngọt mình đã thử trong tiệm,cảm thấy chúng không ngon đến mức đó nên cô đành cho rằng Hứa Tinh Miểu thực sự rất thích ăn đồ ngọt.

"Cậu không về trường à?"

Chưa đi được bao lâu, Hứa Tinh Miểu đã nhận ra cô không hề đi về hướng trường học.

"Mẹ tôi bảo tối nay về nhà ăn cơm."

Vân Thính Hạ là người gốc thành phố A, thỉnh thoảng cô vẫn về nhà ở.

Sau đó cô quay đầu nhìn Hứa Tinh Miểu: "Còn cậu,cậu đi theo tôi làm gì?"

Hứa Tinh Miểu tránh ánh mắt cô, không nhìn thẳng: "Cùng đường."

Anh dừng lại một chút:"Chắc cậu cũng đi đến ga tàu điện ngầm phải không? Tôi cũng đến đó, tôi đi tuyến số 8."

"Ồ!" Ánh mắt nghi ngờ của Vân Thính Hạ lập tức rời đi, tôi đi tuyến số 3.

Thật ra thái độ của cô với Hứa Tinh Miểu không hề thân thiện, thậm chí có thể nói là hơi lạnh nhạt nhưng dường như anh hoàn toàn không nhận ra, vẫn nhiệt tình giơ điện thoại hỏi cô có thể trao đổi liên lạc không?

"Khi nào cậu rảnh tôi sẽ mời cậu đi ăn, được không?" Anh cười hỏi: "Cậu thích ăn món Trung hay món Tây? Thích món ăn của vùng nào?"

Anh nói với vẻ chân thành và nghiêm túc nên Vân Thính Hạ không từ chối nữa.

Có người mời, không ăn thì phí quá.

Huống hồ đây còn là kết quả từ việc tốt cô làm, cũng là điều cô xứng đáng nhận được.

"Tôi thích đồ ăn đậm vị, thích món Hồ Nam và Tứ Xuyên."

Cô vừa nói vừa mở danh thϊếp mã QR của mình cho Hứa Tinh Miểu quét, vài giây sau, cô nhận được yêu cầu kết bạn của anh.

Ảnh đại diện là một chú chó Samoyed đang cười ngốc nghếch, còn ID thì rất đơn giản, chỉ là một dấu chấm.

Cô tiện tay lướt vào trang cá nhân của bạn mới, kéo xuống một loạt chia sẻ về ẩm thực và cảnh đẹp, không khó để nhận ra anh là một người tràn đầy sức sống.

Hơn nữa anh còn không chặn cô xem?

Vân Thính Hạ, người luôn đặt trạng thái hiển thị trong vòng ba ngày cảm thấy khó tin.

Bạn bè trong danh sách của cô hầu như ai cũng đặt thời gian hiển thị trạng thái, chỉ khác nhau về thời gian ngắn hay dài. Một vòng bạn bè mở toang, không sợ bị người khác xem xét như của Hứa Tinh Miểu thì đây là lần đầu cô thấy.

"Avatar của cậu là chú thỏ Miffy à? Dễ thương thật, hồi nhỏ tôi cũng rất thích xem hoạt hình này." Anh chỉ vào ảnh đại diện chú thỏ đang gặm cà rốt của cô, cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng tinh như thể rất vui vì tìm được sở thích chung của cả hai.

"..." Vân Thính Hạ nhìn anh một cách kỳ quái trong hai giây, sau đó mặt không biểu cảm cất điện thoại vào túi: "Đó không phải là Miffy đâu, cậu đúng là fan giả mạo."