Được anh nhắc lại như vậy, Vân Thính Hạ nhanh chóng nhớ lại việc tốt mình đã làm vài ngày trước.
"Thì ra là cậu à."
Tóc anh đã được cắt ngắn lại nên cô không hề nghĩ theo chiều hướng đó.
Chàng trai nở nụ cười rồi rồi nhanh chóng gật đầu.
Nụ cười rất rạng rỡ nhưng Vân Thính Hạ luôn cảm thấy nhìn anh có vẽ hơi ngốc nghếch.
Cô cúi đầu rót trà chanh mới pha vào một chiếc ly thủy tinh tinh xảo: "Sao cậu tìm được tôi vậy?"
"Anh cảnh sát đã cho tôi xem đoạn giám sát trong khung giờ đó, đúng lúc tôi có một người bạn cùng câu lạc bộ với cậu nên đã nhận ra cậu." Đối phương nói với vẻ chân thành.
"Ở cái góc đó mà cũng có giám sát sao?"
"Ừ, camera trên đường quốc lộ vừa khéo có thể quay được con hẻm đó."
Vân Thính Hạ im lặng một lát rồi đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Vậy sao cậu biết tôi làm việc ở đây?"
Nghe đến đây, chàng trai vốn trả lời không ngừng lại không biết nói gì, ánh mắt bắt đầu lảng tránh, hồi lâu mới ấp úng nói: "Cũng... cũng là do người bạn đó nói cho tôi biết."
"..." Vân Thính Hạ nghe vậy bèn ngước mắt, rất muốn hỏi xem người bạn anh nói rốt cuộc là ai nhưng nhìn thấy anh bỗng chắp tay làm bộ tội nghiệp cầu xin tha thứ, cô đành rộng lượng bỏ qua vấn đề này.
"Thôi... Vậy cậu tìm tôi là để cảm ơn sao?"
"Không phải đâu." Sau khi vượt qua được câu hỏi khó, anh thở phào nhẹ nhõm: "Tôi muốn chính thức mời cậu một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm kích."
"Chuyện nhỏ mà, không cần phải trang trọng thế đâu." Vân Thính Hạ bĩu môi: "Hơn nữa như cậu thấy đấy, bây giờ tôi rất bận, không có thời gian đi ăn với cậu."
"Cậu tùy tiện hẹn lúc nào cũng được." Chàng trai bị từ chối không hề tỏ ra thất vọng mà còn nghiêm túc hỏi: "Cậu tan ca lúc mấy giờ?"
Vân Thính Hạ liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường: "Còn bốn mươi phút nữa."
"Vậy tôi sẽ đợi cậu!" Anh phấn khích hơn rồi chỉ tay vào mình: "À đúng rồi, tôi tên là Hứa Tinh Miểu, học ngành Kỹ thuật phần mềm, cùng khóa với cậu."
Vân Thính Hạ đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên nhưng nhanh chóng nhận ra cái tên "Hứa Tinh Miểu" nghe có chút quen thuộc.
Dường như đã nghe ở đâu đó... Ở đâu nhỉ?
Cô nhíu mày đang cố nhớ lại thì Lục Vũ Điềm bỗng nhiên đi đến lấy ly đồ uống cô vừa pha.
Những ký ức liên quan lập tức hiện ra trong đầu cô giống như gốc cây được nhổ lên kéo theo cả đất.
"Ồ…" Cô gật đầu như vừa ngộ ra điều gì, kéo dài giọng nói với vẻ uể oải nhưng ẩn chứa chút giễu cợt: "Thì ra cậu chính là Hứa Tinh Miểu."
Chẳng phải Hứa- Tinh- Miểu là "anh chàng đen đủi" mà Lục Vũ Điềm đã nói mấy ngày trước, người muốn can ngăn ẩu đả nhưng lại bị đánh sao!
"Tôi là Vân Thính Hạ, học ngành Nghệ thuật truyền thông số, rất vui được gặp cậu."
Nụ cười trên mặt cô có chút khó hiểu khiến Hứa Tinh Miểu cảm thấy không ổn nhưng lại không thể chỉ ra chính xác điều gì không đúng. Anh gãi đầu, thấy cô càng cười rạng rỡ thì càng bối rối và xấu hổ: "Vậy, vậy tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."
Anh chỉ vào một chiếc bàn trống trong khu vực ăn uống: "Tôi sẽ ngồi ở đó chờ."