Theo lời mấy người trong nhóm, những người trong video giống như đang diễn phim truyền hình, bất kỳ ai cũng có thể trở thành nhân vật chính. Còn bọn họ những người đang bàn tán trong nhóm rõ ràng chính là những nhân vật phụ trong tiểu thuyết, luôn bị câu chuyện làm cho kinh ngạc, một ngày bị “vả mặt” đến cả trăm lần giống như mấy cư dân mạng nhàm chán loại ABCD.
Vân Thính Hạ: “Quả là một ví von sống động.”
Cô phủi tay, vỏ hạt dưa rơi lả tả phủ đầy đáy thùng rác.
Lục Vũ Điềm vẫn giữ nụ cười, sau khi kể xong câu chuyện, cô ấy cảm thấy cả người sảng khoái, cảm giác thoải mái không khác gì giữa trưa hè nóng bức được nhảy lên chiếc giường nước mát lạnh, sau đó uống một hơi hết lon nước ngọt vị nho yêu thích.
Lúc này trong đầu cô ấy cũng nhớ ra một chuyện quan trọng.
“À đúng rồi, A Lam nghỉ việc rồi, trước khi ông chủ tìm được người mới, chúng ta phải làm thêm phần việc của cậu ấy.”
A Lam là nhân viên bán thời gian vào trước hai người họ vài tháng, phụ trách pha chế một số đồ uống đơn giản.
“Đang làm tốt sao lại nghỉ việc đột ngột thế?”
“Cậu ấy học ngành nông nghiệp, mấy ngày nữa phải ra đồng làm việc nên không có thời gian làm thêm nữa.”
“… Vậy là chúng ta phải đứng pha trà sữa à?”
“Ừ, ông chủ nói sẽ tăng lương theo giờ thêm một phần ba.”
Vân Thính Hạ: “Ồ, vậy thì không sao.”
Khối lượng công việc có tăng cũng không sao, miễn là tiền tăng là được.
Dù sao quán cũng không đông khách lắm, làm gì có chuyện mệt được.
…
Đúng là mệt thật.
Vài ngày sau, vào buổi chiều muộn Vân Thính Hạ mặt không biểu cảm, đập chanh mà nhìn khách mới vào thở dài trong im lặng.
Quán đông khách hay không đúng là thay đổi như thời tiết tháng Ba, nói thay đổi là thay đổi ngay.
Mà tại sao ai cũng thích gọi trà chanh thế nhỉ?
Đập chanh nhiều đến nỗi tay cô cũng mỏi nhừ...
"Đinh linh đinh linh."
Chuông gió ở cửa lại vang lên.
“Chào mừng quý khách!”
Cô yếu ớt nói câu chào rồi cúi đầu cắt đôi quả chanh bỏ hạt rồi cho vào máy chuẩn bị vắt thì bỗng nhiên có giọng nói vang lên…
“Xin chào!”
Ngay khi nghe giọng nam thanh niên đầy năng lượng vang lên, nước chanh chua dịu lập tức bắn tung tóe.
Âm thanh quả chanh chín mọng bị nghiền nát và giọng nam lạ lẫm đan xen một cách kỳ lạ chỉ trong khoảnh khắc lại khiến cho Vân Thính Hạ sững lại một chút rồi nhận ra đó không phải là ảo giác.
Cô ngừng tay ngẩng đầu lên và bất chợt chạm vào đôi mắt nâu sáng trong veo.
“Xin chào, cậu còn nhớ tôi không?”
Chủ nhân của giọng nói nở một nụ cười rạng rỡ, hai tay chống lên quầy một cách thoải mái, bờ vai hơi nhô lên làm lộ ra đường nét cổ và vai đẹp mắt.
Vân Thính Hạ chớp mắt, không nhớ mình có quen với người này.
“À... tôi chỉ là người làm thêm thôi, muốn làm thân để xin giảm giá nội bộ thì không có đâu.”
Nghe câu trả lời ngoài dự đoán, chàng trai khựng lại sau đó cười ngại ngùng: “Không phải đâu... Mấy hôm trước cậu có đến một con hẻm nhỏ trên đường Ngọc Lâm phải không?”
Anh chắp hai tay trước mặt, đầu nghiêng sang một bên làm động tác ngủ, toát ra vẻ trẻ con không hợp với tuổi.
“Hôm đó tôi đã ngất ở đó, là cậu đã giúp tôi.”
Đôi mắt anh sáng rực, màu nâu đậm của con ngươi dưới ánh hoàng hôn màu cam vàng trông như viên hổ phách.
“Cậu còn nhớ tôi không?”