Vân Thính Hạ bắt đầu chăm chú rút chỉ tôm nhưng thỉnh thoảng cũng để ý đến biểu cảm của bà.
Từ trong ra ngoài, bà toát lên sự vui vẻ mong chờ, thậm chí có chút căng thẳng.
Bà đang dành toàn bộ tâm huyết để nấu bữa tối này.
Vân Thính Hạ suy tư: "Tối nay có khách đến à?"
"Không, chỉ có hai mẹ con mình thôi." Bà mím môi cố gắng kìm nụ cười: "Nhưng sau bữa ăn mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói với con..."
Vân Thính Hạ đáp ngay: "Bây giờ không nói được à?"
Tiêu Minh Trân cười bất lực, quay đầu nhìn cô, gương mặt rõ ràng viết: Con bé này lại nói linh tinh gì thế?
"Mẹ đã nói là ăn xong rồi nói."
Bà chỉ vào bồn rửa, nhắc cô nhanh chóng rút chỉ tôm: "Tập trung làm sạch đi, đừng phân tâm nói mấy chuyện linh tinh nữa."
Từ thái độ mập mờ của mẹ, Vân Thính Hạ đã mơ hồ đoán ra điều gì nên cô cũng không hỏi thêm.
Cô cúi đầu: "Con biết rồi."
Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm chỉ còn chút ánh hoàng hôn cam đỏ cuối cùng đang dần khuất sau dãy núi, giữa các tòa nhà những vì sao lấp lánh xen lẫn ánh đèn neon.
Vân Thính Hạ bật đèn khu vực ăn uống giúp mẹ bưng các món ăn lên bàn.
Sau khi bắt đầu bữa ăn, Tiêu Minh Trân ngay lập tức gắp cho cô miếng sườn mà cô thích nhất bảo cô ăn nhiều một chút.
"Lát nữa con nhớ uống một bát canh gà mẹ đã ninh rất lâu đi nhé, toàn bộ dinh dưỡng nằm trong đó cả đấy."
Vân Thính Hạ cầm bát cơm nhỏ nhẹ nói: "Mẹ đừng như vậy, con thấy hơi sợ."
Bình thường bà chẳng mấy khi tỏ ra tử tế với cô, sao hôm nay lại đột nhiên tốt thế này.
Tiêu Minh Trân lườm cô một cái, giả vờ trách móc: "Chỉ giỏi làm trò thôi!"
Vân Thính Hạ không nói gì chỉ lẳng lặng ăn nhanh hơn.
Bữa cơm này ngon hơn hẳn so với những gì bà thường nấu, Vân Thính Hạ ăn đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Nhưng rõ ràng bàn ăn đầy ắp thế này mà chỉ hai mẹ con chắc chắn không thể ăn hết.
Sau bữa ăn Vân Thính Hạ lấy màng bọc thực phẩm bọc lại đồ ăn thừa. Xong xuôi cô nghe thấy bà cố tình hắng giọng.
"Khụ, cái đó..."
Ồ! Tới rồi.
Vân Thính Hạ ngay lập tức ngồi thẳng lưng, cảm giác giống như chờ nhận kết quả thi cuối kỳ.
Dù biết mình làm bài chẳng ra sao nhưng khoảng thời gian chờ đợi vẫn khiến người ta căng thẳng.
"Nên... nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?" Đối diện với ánh mắt thẳng thắn của con gái, Tiêu Minh Trân ngượng ngùng quay đầu, giọng nói nhỏ đi nhưng không giấu được sự ngại ngùng: "Có lẽ mẹ... sẽ tái hôn."
Lông mi Vân Thính Hạ khẽ rung lên trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Quả nhiên.
"Ồ! Vậy ông ấy là người thế nào?"
"Ông ấy họ Trần, là luật sư. Tầm khoảng thời gian này vào năm ngoái, văn phòng luật của họ chuyển đến gần công ty mẹ, khi đi làm mẹ hay gặp ông ấy trong thang máy, dần dần quen nhau." Rõ ràng Tiêu Minh Trân rất ngại khi nói về mối quan hệ mới của mình trước mặt con gái, hết nhìn trần nhà lại nhìn sàn nhà, cuối cùng lại dừng mắt trên những hoa văn của bàn ăn chứ không dám nhìn vào mắt Vân Thính Hạ.
"Ông ấy lớn hơn mẹ hai tuổi, vợ cũ mất vì nhồi máu cơ tim cách đây vài năm và có một đứa con trạc tuổi con..."