"Anh, anh nghe thử xem mình đang nói gì..." Khổng Hoài Thù nhìn anh trai mình với vẻ khó tin: "Đây là chuyện sẽ xảy ra ở thời đại tinh tế sao? Anh tự ý quyết định chuyện hôn nhân của em, việc này chẳng lẽ không phải do em tự quyết định sao?"
Cậu ta tổng kết: "Hôn nhân ép buộc là không nên."
Khổng Hoài An khẽ "ừ" một tiếng, đi vòng qua bàn làm việc của mình, ngồi xuống ghế, từ thiết bị đầu cuối lấy ra một tập hồ sơ, bật chế độ chia sẻ màn hình cho Khổng Hoài Thù xem: "Chính là người này, xem thử đi."
"Em không xem." Khổng Hoài Thù khoanh tay, vừa nãy lăn lộn trên sofa làm mái tóc xanh đen rối tung của cậu vểnh lên vài sợi, giống như tâm trạng đang bùng nổ của chủ nhân lúc này, thiếu niên dựa vào cửa hỏi: "Chuyện gì vậy anh? Sắc đẹp của em chẳng phải là tài sản quý giá nhất của nhà mình sao? Không nên bị bán đi dễ dàng như vậy chứ."
Khổng Hoài An đã hoàn toàn miễn nhiễm với những lời nói xàm xí của thiếu niên, chỉ thản nhiên hỏi lại: "Em phản đối hôn nhân sắp đặt là vì đã có người mình thích? Hay là em có kế hoạch gì cho hôn nhân của mình?"
Khổng Hoài Thù nghẹn lời, cậu không có.
Cậu chỉ là còn trẻ, cuộc đời hai trăm năm mới chỉ bắt đầu, tại sao cậu phải ràng buộc bản thân với người khác?
Nhìn thái độ của cậu, Khổng Hoài An đã biết câu trả lời, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói tiếp: "Tiểu Thù, vậy em đừng trách anh vô tình, nhà họ Khổng cần đối tượng hợp tác này."
Là đứa con út trong thế hệ "Hoài" của nhà họ Khổng, Khổng Hoài Thù từ nhỏ đã được hưởng tài nguyên vượt xa người bình thường sống trong thời đại này. Ngay cả một người thuộc chi thứ như Khổng Duệ cũng có thể sở hữu vài cửa hàng có doanh thu cao ở khu đất vàng đắt đỏ nhất Đế đô, còn được tham gia vào việc kinh doanh khai thác khoáng sản của gia tộc ở hành tinh xa xôi. Thế nên những gì mà Khổng Hoài Thù tiếp xúc trong cuộc sống, người dân trên các tinh cầu hoang vu có cố gắng cả đời cũng không thể tưởng tượng được.
Vì vậy, đã đến lúc cậu phải báo đáp gia tộc.
Cậu không còn là đứa trẻ mười bốn tuổi, sẽ vừa khóc vừa hét lên những câu như "Đâu phải tôi muốn sinh ra trong gia đình này" hay "Bố mẹ sinh tôi ra cũng đâu có hỏi ý kiến tôi". Lần trước người nói mấy câu này là một Omega học thiết kế sân vườn, sau khi từ chối hôn nhân sắp đặt của gia tộc đã bỏ trốn với vệ sĩ đến hành tinh hoang vu, cứ tưởng rằng có tình yêu và tự do là sẽ hạnh phúc, cuối cùng lại bị cắt bỏ tuyến thể bán vào chợ đen, sau khi được gia đình cứu về thì đã hóa điên.
Cậu được hưởng thụ cuộc sống như thế nào, thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, đây là hôn nhân bình đẳng, không phải giống như thời cổ đại công chúa bị ép gả hòa thân, cậu là một Alpha mà phản đối thái quá thì có hơi làm màu rồi.
"Được rồi." Khổng Hoài Thù nhún vai, dùng đôi chân dài đi đến đối diện anh trai, kéo ghế ngồi xuống, chống cằm lên lưng ghế, ra vẻ ngoan ngoãn: "Là Omega nhà ai thế? Biết rõ tiếng xấu của em mà vẫn đồng ý gả đến cũng không dễ gì, sau này em sẽ đối xử tốt với người ta, đến khi thời hạn hợp tác kết thúc, nếu người ta không muốn tiếp tục thì có thể ly hôn."
Khổng Hoài An liếc xéo cậu, vẻ mặt tỏ ra khó đoán, đối với một loạt câu hỏi của cậu, anh ta chỉ thờ ơ nói: "Là người nhà họ Triển."
Ở Đế đô này chỉ có một nhà họ Triển, chính là gia tộc có dòng máu đại bàng vàng kia.
Thật lòng mà nói, Khổng Hoài Thù không hài lòng lắm, bởi vì mang dòng máu chim săn mồi nên Omega nhà họ Triển khá mạnh mẽ, nhưng việc liên hôn chỉ là hình thức làm cho người ngoài xem thôi, nếu thật sự không hợp thì có thể không sống với nhau.
Thấy anh trai mình có vẻ muốn nói lại thôi, cậu dứt khoát kéo màn hình ảo lại để tự mình xem.
Thứ đầu tiên nhìn thấy tất nhiên là ảnh chụp.
Đó là một người đàn ông, lông mày và mắt sâu thẳm trông rất đẹp, nhưng do gầy gò nên hốc mắt hơi lõm, mí mắt mệt mỏi cụp xuống, con ngươi màu nâu vàng nửa mở, ánh mắt không mấy tỉnh táo.
Nhìn... mang một nét đẹp ốm yếu.
Khổng Hoài Thù thật sự không nhịn được, khóe miệng giật giật, nhưng phép lịch sự cơ bản khiến cậu không thể nói ra những lời khó nghe đối với một Omega, cuối cùng nặn ra được một câu: "Anh ta trông tiều tụy thế này... là đã ly hôn và có con rồi sao?"
Khổng Hoài An: ...