“Dù sao thì đây cũng là lần kết hôn đầu tiên của em, còn rất đáng giá.” Anh ta mỉm cười hiền từ với cậu em trai: “Anh cũng không nỡ để em lấy một người đã từng kết hôn.”
Khổng Hoài Thù bán tín bán nghi, nhìn lại ảnh chụp càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng đôi mắt phượng xinh đẹp kia dần trợn tròn, không nhịn được buột miệng chửi thề: “Đệch? Anh, đây chẳng phải là cái tên nào đó nhà họ Triển sao? Tên gì nhỉ?”
Khổng Hoài An gật đầu: “Triển Dự, nhưng nghe nói cậu ta mệnh thiếu hỏa, bây giờ đã đổi thành chữ ‘Dục’ có bộ hỏa rồi.”
“Thời đại nào rồi, đến máy móc còn thăng thiên, vậy mà mấy tên thầy bói vẫn còn kiếm được cơm, mệnh thiếu hỏa á?” Khổng Hoài Thù vừa nói vừa suýt nữa nhảy dựng lên ghế, “Em thấy tên đó thiếu não thì có, cả nhà anh ta đều mất não, anh ta không phải là Alpha sao?”
Cậu lại chỉ vào mình, chớp đôi mắt xanh lam: “Em cũng là Alpha.”
Thật tình mà nói, trông cậu ta còn đẹp hơn cả phần lớn Omega, nhưng lại là một Alpha chính hiệu, còn yêu thích những Omega mềm mại, đáng yêu.
Khổng Hoài An nói: “Luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua hơn sáu mươi năm rồi, hai Alpha kết hôn đã được pháp luật công nhận.”
Khổng Hoài Thù há hốc miệng, cuối cùng run rẩy chỉ vào Alpha trên ảnh có vẻ mặt u ám vừa nhìn không giống người tốt kia: “Được rồi, đã đến mức này em không ngại liên hôn với Alpha, nhưng tên Triển Thiếu Hỏa này, à không, Triển Dục này, anh biết tiếng xấu của anh ta thế nào không? Anh đang làm phép toán với em đấy à? Âm với âm thành dương?”
Khổng Hoài An: …
Lùi lại vài năm trước, khi Khổng Hoài Thù vẫn chưa một mình độc chiếm “danh hiệu” công tử bột ăn chơi trác táng số một Đế Đô Tinh, bởi vì có một người ngang tài ngang sức với cậu ta, chính là vị thiếu gia Triển Dục này.
Điểm chung của hai người này là đều có anh cả, hơn nữa người anh cả còn là nhân vật xuất chúng. Khổng Hoài An và anh cả nhà họ Triển bất đồng chính kiến, đấu đá nhau kịch liệt trên Nghị viện, còn hai cậu em trai thì thi nhau đốt tiền, tuy không đến mức ức hϊếp người khác, nhưng việc tiêu tiền một cách ngớ ngẩn thì xảy ra như cơm bữa.
Năm đó, Khổng Hoài Thù mua một hành tinh “xác sống” chỉ để ngắm nhìn tia X rực rỡ và các hạt tích điện của sao xung. Môi trường hành tinh đó khắc nghiệt, không thể nói là hoang vu chết chóc, chỉ có thể nói là không có một cọng cỏ, ngay cả với công nghệ hiện đại, muốn đặt chân đến đó vẫn cần mặc đồ bảo hộ đặc biệt, loại mà trông như quả bóng ấy.
Khổng thiếu gia tuyên bố, muốn chứng kiến sự sống ra đời.
Người dân Đế quốc: Chứng kiến cái quần què.