Khổng Hoài Thù không nhịn được, ôm lấy đứa trẻ lăn ra ghế sofa mà cười. Biết mình bị lừa, bé con Khổng Úy Dương thở phì phì nhào đến bóp má chú nhỏ, hai chú cháu đang lăn lộn trên sofa thì một giọng nam lạnh như băng vang lên từ cầu thang.
"Khổng Hoài Thù." Người đàn ông nói: "Lại nói nhăng nói cuội nữa thì anh sẽ khiến em cũng trở nên vô giá trị đấy."
"Khụ..." Khổng Hoài Thù ngồi dậy, xoa mũi để che giấu nụ cười, chào hỏi: "Anh cả."
Trên người Khổng Hoài An vẫn mặc bộ vest ba mảnh được cắt may tinh tế, đã muộn thế này rồi mà anh ta thậm chí còn chưa tháo cà vạt, có vẻ như vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến với ai đó. Anh ta đứng trên cầu thang, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, bé con Khổng Úy Dương rụt cổ, nhảy xuống khỏi ghế sofa và ngoan ngoãn đi ngủ.
"Đi quậy phá ở đâu về?" Anh ta lại nhìn Khổng Hoài Thù.
Hai người là anh em ruột, mặt mày đều toát lên vẻ đẹp trai sắc sảo na ná nhau. Trong thời đại tinh tế này, tuổi thọ trung bình là hai trăm tuổi, Khổng Hoài An hơn bốn mươi tuổi vẫn còn đang trong thời kỳ thanh niên, nhưng nhiều năm lăn lộn trên chính trường, khí chất của anh ta càng thêm trầm ổn, đôi mắt xanh biển tĩnh lặng, lạnh nhạt, nhìn ai cũng mang theo vẻ uy nghiêm không giận mà tự uy.
Nhưng Khổng Hoài Thù từ nhỏ đã quen nghịch ngợm dưới mắt anh ta, chẳng hề sợ sệt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh trai, vẻ mặt ngây thơ giả vờ vô tội: "Không có đâu anh, em chỉ đang giao lưu tình cảm với gia sư của Dương Dương, để tìm hiểu tình hình học tập của bé con nhà mình thôi mà."
"Ồ?" Khổng Hoài An nhướng mày: "Giao lưu đến mức người ta gãy ba cái xương sườn, nát một xương chân, và vỡ một hòn bi? Coi bộ em nhiệt tình quá nhỉ."
Khổng Hoài Thù liếc nhìn phòng ngủ chính trên lầu hai, sau đó ra hiệu với anh trai: "Anh, vào phòng sách của anh nói chuyện."
...
Trong phòng sách của Khổng Hoài An có một kệ đầy sách, trong thời đại mà sách giấy gần như trở thành vật xa xỉ, anh ta vẫn giữ thói quen đọc sách giấy. Dưới ảnh hưởng của anh ta, Khổng Úy Dương cũng thích đọc sách, cậu bé còn có một chiếc bàn nhỏ của riêng mình trong phòng sách của ba, nhưng trước khi cậu bé chào đời, chủ nhân của chiếc bàn nhỏ đó chính là Khổng Hoài Thù.
Bây giờ Khổng Hoài Thù đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ đó, hai chân dài buông thõng, khiến Khổng Hoài An nhíu mày, không hiểu tại sao chú chim nhỏ ngoan ngoãn ngày nào, lớn lên lại nghịch ngợm như vậy.
Tuy không vừa mắt nhưng anh ta biết tính khí của em trai mình, vừa mở miệng đã bênh vực: "Tên đó đã làm gì mà chọc giận em?"
Dù sao trong mắt anh ta, chắc chắn là tên gia sư kia chọc giận Khổng Hoài Thù trước.
"Gã ta là một tên biếи ŧɦái." Khổng Hoài Thù cười khẩy: "Trong thiết bị đầu cuối của gã lưu rất nhiều ảnh chụp lén những bộ phận nhạy cảm của trẻ em."
Thấy sắc mặt anh trai chợt trở nên âm trầm, Khổng Hoài Thù lại chậm rãi nói: "Nhưng ảnh của Dương Dương thì không có gì vượt quá giới hạn, nếu không thì hôm nay gã..."
Cậu không nói tiếp, chỉ khẽ cười, đáy mắt lại lộ ra vẻ hung ác, nhưng rất nhanh cậu đã cụp mắt xuống, thản nhiên cầm bức tranh sơn dầu trên bàn của Khổng Úy Dương lên xem, "Đầu đuôi câu chuyện là như vậy."
"Không có ảnh của Dương Dương, em không cần phải ra tay." Khổng Hoài An lạnh lùng nói: "Ảnh của những đứa trẻ khác, cứ báo cảnh sát xử lý."
"Đừng như vậy mà anh." Khổng Hoài Thù chớp mắt, cười tủm tỉm khoác vai anh trai, "Em biết anh cũng thấy em làm đúng mà, dù sao nếu báo cảnh sát, luật pháp Đế quốc cũng sẽ bảo vệ quyền riêng tư của tên khốn đó. Hắn ta thậm chí sẽ không bị dư luận lên án, chỉ bị đày đến tinh cầu thứ tám, ăn ở miễn phí và đào mỏ cả đời đã là quá nhẹ nhàng, không đánh hắn ta một trận thì không hả giận nổi."
Đáy mắt Khổng Hoài An hiện lên chút ý cười, anh ta quay đầu ho nhẹ một tiếng, "Nhưng em làm vậy, dư luận sẽ bất lợi cho em."
"Không sao đâu anh, thêm một chuyện cũng chẳng thay đổi gì." Khổng Hoài Thù xua tay, "Không có việc gì thì em về ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Còn một chuyện nữa." Khổng Hoài An thản nhiên nói: "Mấy ngày tới em ngoan ngoãn một chút, anh đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho em."
"..." Khổng Hoài Thù ngơ ngác: "Hả?"