Sau Khi Liên Hôn Hai Con Cá Muối Bị Bắt Lật Mình

Chương 4: Bán lấy tiền

Khổng Hoài Thù về đến nhà đã gần mười giờ, nghĩ đến giờ này chị dâu và cháu trai đều đã ngủ, nên cậu ta rón rén di chuyển bước chân.

Dì Hùng, người giúp việc trong nhà nhiều năm, từ trong phòng bếp đi ra, ngầm hiểu không nói gì, chỉ mỉm cười giơ tay ra hiệu hỏi cậu có muốn ăn chút món ăn khuya không.

Khổng Hoài Thù bỏ mũ trùm đầu xuống, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, dì Hùng cười hiền hậu, xoay người trở vào bếp.

Vừa nhẹ nhàng cởi giày xong, một tiếng "bịch bịch" nhanh chóng tiến lại gần, Khổng Hoài Thù theo phản xạ quay đầu lại, ôm lấy cục pháo nhỏ đang lao tới. Giữa tiếng cười giòn tan của đứa trẻ, cậu nhẹ nhàng tung cậu bé lên rồi lại đỡ lấy.

Đứa trẻ ôm chặt cổ Khổng Hoài Thù, đang trong thời kỳ thay răng nên nói chuyện hơi ngọng nghịu, cất tiếng gọi mềm mại: "Tiểu Tô Tô~"

"Chậc..." Khổng Hoài Thù nhấc nhấc đứa trẻ, không hài lòng bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, "Tô Tô thì Tô Tô đi, còn thêm chữ "Tiểu" vào làm gì? Sao giờ này Dương Dương chưa đi ngủ?"

"Con chưa buồn ngủ mà." Khổng Úy Dương như chú mèo nhỏ bám trên vai Khổng Hoài Thù, mái tóc bạc mềm mại như bông cọ vào tai Khổng Hoài Thù, "Tiểu Tô Tô, sao giờ chú mới về nhà?"

"Ừm... Chú đi xử một tên xấu xa." Khổng Hoài Thù vừa ôm cậu bé đi vòng qua bức bình phong lớn ở cửa, vừa xoa đầu cậu bé, hỏi: "Ba con đâu?"

Khổng Úy Dương là con trai của anh cả cậu, mang gen loài công trắng, một Alpha năm tuổi.

"Ba vẫn còn ở trong phòng sách." Úy Dương vừa nói vừa giơ tay nhỏ mò mẫm sau gáy Khổng Hoài Thù, mở khóa dây đai, tháo thiết bị ngăn cắn của Khổng Hoài Thù ra.

Sống mũi cao thẳng bị kim loại in hằn một vệt đỏ, Khổng Hoài Thù không mấy để ý, xoa hai cái rồi nói.

"Thế con nói được chữ "thư" rồi hả?" Cậu nhẹ nhàng ấn đứa trẻ xuống ghế sofa, ngón tay cù vào eo nó, "Cố tình gọi chú là "Tô Tô" đúng không?"

(Úy Dương thay răng nên nói ngọng, nói sai tên thụ là Tô Tô, nhưng thật ra bé cố tình, vì bé nói được chữ "phòng sách" tức "thư phòng")

Cậu bé cười nắc nẻ, trốn sau mấy cái gối ôm, rồi thò cái đầu rối bù ra từ giữa hai chiếc gối, "Tiểu Tô Tô, chiều nay con nghe thấy ba gọi điện thoại, hình như ba muốn chú kết hôn với người khác. Tiểu Tô Tô, con sắp có thím rồi phải không?"

"Hửm? Thật không đấy?" Khổng Hoài Thù tháo thiết bị đầu cuối xuống, trong tiếng máy móc kêu nhẹ, chiếc vòng tay biến thành tai nghe cảm ứng. Cậu đeo thứ đó lên tai, màn hình ảo xanh bạc hiện ra trước mắt.

Có hai cuộc gọi nhỡ, nhưng không phải của anh cả, một trong số đó là ID của người anh họ Khổng Duệ. Khổng Hoài Thù không gọi lại, tắt màn hình ảo, bế đứa trẻ lên đùi, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

"Chim non nhỏ, con nghe nhầm rồi." Khổng Hoài Thù không mấy tin tưởng, "Tuy chú ở nhà ăn bám anh cả là hành vi đáng xấu hổ, hơn nữa ngày nào cũng khiến anh ấy ngứa mắt, nhưng hơn hai mươi năm qua anh ấy cũng chưa từng nói muốn đuổi chú ra khỏi nhà, sao tự dưng lại muốn gả chú đi liên hôn chứ?"

"Liên hôn?" Úy Dương chớp chớp đôi mắt xanh biển, "Tiểu Tô Tô, liên hôn là gì thế?"

"Chính là nuôi con ăn ngon mặc đẹp, rồi bán con đi đổi lấy tiền." Khổng Hoài Thù nghiêm mặt hù dọa cậu bé, "Ba con chính là bị bán cho bố con như vậy đấy."

"Oa!" Úy Dương tròn mắt ngạc nhiên, giống như vừa phát hiện ra bí mật động trời, nghển khuôn mặt nhỏ nhắn lên thì thầm với chú mình, "Vậy bố con đã tốn bao nhiêu tiền để mua ba ba ạ?"

"Ừm..." Khổng Hoài Thù trêu chọc đứa trẻ, "Chắc là bằng tiền mua hai cây kem."

"Ơ..." Úy Dương có hơi thất vọng, "Ba con rẻ thế ạ."