Buổi sáng ngày cuối tuần, Hạo Nhiên tranh thủ dậy sớm nhưng vẫn là trễ hơn Tử Hân. Vừa vào phòng ăn, anh đã thấy cô đang ngồi đó, lặng lẽ bấm điện thoại.
Sau cái hôm cùng nhau đi dạo, hơn nửa tháng nay, mối quan hệ giữa cả hai có phần được cải thiện. Cô không còn tỏ vẻ lạnh lùng, ngó lơ anh nữa, những cuộc trò chuyện theo đó cũng nhiều hơn.
Nghe tiếng bước chân nhẹ đến gần, Tử Hân vội ngước nhìn lên, ngón tay cô vội vã ấn nhẹ vào bàn phím khiến màn hình trở nên tối thui.
- Mình ăn thôi. – Hạo Nhiên vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.
Miếng bánh trên tay mới vơi được một nửa thì tiếng chuông điện thoại trên phòng khách réo vang. Nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của dì Hà, Hạo Nhiên cũng đoán được người gọi tới là ai.
- Ba cháu phải không dì? – Anh cất tiếng hỏi khi dì Hà vừa cầm bình sữa rót thêm vào chiếc ly đã gần cạn hết.
- Dạ đúng thưa cậu chủ. Ông chủ nói đầu tuần sau sẽ về và hỏi thăm xem ở nhà có xảy ra chuyện gì không.
Nói rồi, dì Hà tủm tỉm lui vào trong bếp. Hạo Nhiên đưa mắt nhìn sang Tử Hân, thấy vầng trán cô hơi nhíu lại, đôi môi hồng khẽ nhếch lên. Nếu như anh đoán không lầm thì có lẽ cô đang cười, một nụ cười hiếm hoi, ít nhất là đối với anh.
- Tử Hân, em đang cười tôi sao?
- Không có. – Cô đáp gọn.
- Rõ ràng như vậy mà, rốt cuộc em cười vì điều gì?
- Tôi chỉ đang nghĩ, nếu như thật sự ở nhà có chuyện thì dì Hà cũng không nói với chủ tịch đâu. Trừ phi là bay luôn cái nóc nhà.
- Chân của em…
- Đã khỏi hẳn rồi.
Anh nhẹ gật đầu, nhét vội mẩu bánh cuối cùng vào miệng. Chuyện xảy ra hôm sinh nhật đến bây giờ trong lòng anh vẫn chưa nguôi ngoai cảm giác tội lỗi vì đã làm tổn thương cô.
Tuy cô chỉ buột miệng nói và hoàn toàn không suy nghĩ gì nhưng đối với anh thì đó chẳng khác nào lời trách móc.
Uống xong ly sữa, Hạo Nhiên nhanh chóng rời bàn ăn. Ra tới cửa chính thì thấy Lưu Nhược Bân đã đến. Hắn để xe máy của mình trong ga ra rồi chạy lại phía anh lấy chìa khóa.
Sau khi lùi xe vào tận nơi, hắn nhảy xuống mở cửa đứng chờ. Nhìn cái bộ dạng của hắn, Hạo Nhiên cũng chẳng biết miêu tả thế nào cho phải.
Đã hơn một lần anh nói hắn đừng câu nệ thân phận, cửa xe cứ để anh tự mở, tự lên, tự xuống nhưng là hắn không chịu, cứ thích tỏ vẻ trịnh trọng giống kiểu mấy tay vệ sĩ trong phim.
Khổ nỗi hắn đâu có cái khí chất lạnh lùng, trang nghiêm như họ thành thử trông kiểu ruộng chẳng ra ruộng, nhà cao tầng chẳng ra nhà cao tầng, quê chẳng giống quê mà thành phố thì càng không giống.
Lưu Nhược Bân lái xe vòng vèo hết mấy ngã đường và dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Hạo Nhiên đưa mắt liếc nhìn bên ngoài, đúng là đường quá hẹp, xe chẳng thể nào mà chui lọt. Thế là, cả hai đành leo xuống, cuốc bộ vào.
Đứng trước căn nhà nhỏ đã cũ và có phần lụp xụp, Hạo Nhiên dượm bước tới lui một hồi rồi đưa tay gõ hai tiếng. Chỉ một lát sau, mùi hương thoang thoảng hôm trước nhẹ nhàng bay đến và cô vũ nữ mở cửa bước ra, nhẹ nở nụ cười.
- Chào anh.
- Chào cô. Tôi có nói sẽ gặp cô đúng không? Xin lỗi vì đã để quá lâu. Thời gian này tôi tập trung ôn thi nên chẳng đi đâu được. – Hạo Nhiên lịch sự đưa tay về phía trước.
- Cách có hai tuần chứ mấy mà, lâu gì đâu. – Cô thẹn thùng bắt tay anh.
- Xưng hô thế nào nhỉ? Tôi chỉ biết ở vũ trường mọi người gọi cô là Mila.
- Tôi tên Lâm Tử Hương, anh cứ gọi tôi là Tử Hương.
- Vậy làm lại nhé. Chào Tử Hương, tôi tên Lý Hạo Nhiên, cô cứ gọi tôi là Hạo Nhiên.
Ánh mắt Tử Hương thoáng chút bối rối, trái tim cơ hồ muốn nhảy tung khỏi l*иg ngực. Cô khẽ mỉm cười mời anh cùng Lưu Nhược Bân vào nhà rồi lui xuống bếp pha trà.
Lưu Nhược Bân đi tới đi lui, quan sát khắp phòng. Hắn đưa tay chọc cái bập bênh bằng gỗ bé xíu đặt trên giá sách. Qua hết mấy phút, Tử Hương bưng khay nước trở lên, nhác thấy Lưu Nhược Bân đang nghịch món quà lưu niệm, cô vui vẻ cất tiếng.
- Đó là do các em ở trại trẻ mồ côi làm đấy.
- Trẻ mồ côi? Vậy cô là trẻ mồ côi à? – Lưu Nhược Bân nhanh miệng hỏi.
Đợi mãi chẳng nghe câu trả lời, cảm giác như có bốn con mắt đang chằm chằm sau lưng nên hắn rón rén quay lại. Lúc này, hắn mới nhận thấy miệng mình nhanh hơn não, phát ra câu hỏi ban nãy thật là quá vô duyên.
- Tôi xin lỗi, tôi chỉ tiện miệng…- Hắn rụt rè giải thích.
- Không sao cả, anh nói đúng mà. Anh lại uống nước đi.
Ấm trà cứ thế vơi dần theo cuộc trò chuyện. Hạo Nhiên im lặng lắng nghe Tử Hương trần tình về cuộc đời cũng như công việc hiện tại. Càng nghe, anh càng khâm phục ý chí và nghị lực của cô gái mồ côi này.
Theo như lời Tử Hương kể thì ngay từ lúc mới sinh ra, cô đã là đứa trẻ không cha không mẹ, lớn lên trong trại mồ côi ở một ngôi làng heo hút nằm dưới tỉnh D. Năm mười bốn tuổi, cô rời khỏi mái nhà chung đó, đến tỉnh J tìm kiếm tương lai.
Không có bằng cấp và kinh nghiệm gì nên Tử Hương chỉ có thể xin vào bưng bê, rửa chén cho các quán nhậu. Rồi thì cô may mắn quen biết với quản lý hiện giờ của vũ trường New Square, anh ta bảo cô có dáng đẹp nên khuyên cô học múa cột và đưa về đó làm.