Sao Băng Qua Trời

Chương 16: Đền Ơn Ân Nhân - 2

- Công việc múa cột thật sự rất mệt, cô có muốn thay đổi không? Ví dụ như vào một nhà hàng đẳng cấp và làm tiếp tân? – Hạo Nhiên chậm rãi hỏi.

- Sao mà được chứ? Tôi có học hành gì đâu. – Tử Hương tủi phận cúi đầu.

- Thứ nhất hậu duệ, thứ nhì quan hệ, thứ ba tiền tệ, trí tuệ sẽ xếp thứ tư. Cô nghe câu này chưa?

- Nhưng quản lý có ơn với tôi, rời khỏi đó thấy thật có lỗi với anh ấy. – Cô ngập ngừng khó xử, hai tay đan chặt vào nhau.

- Tử Hương yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta. Tin rằng nếu biết được cô có cơ hội tốt hơn thì cậu ta sẽ vui vẻ đồng ý và không trách cô đâu.

Nói xong, Hạo Nhiên nháy mắt làm hiệu cho Lưu Nhược Bân đặt phong thư dày cộp lên bàn và nói đó là một chút quà thể hiện lòng biết ơn của anh vì cô đã nhanh chân đạp Chu Hà ra xa.

Ban đầu, Tử Hương liên tục chối từ nhưng Hạo Nhiên cứ khăng khăng bắt phải nhận nên cuối cùng cô đành thuận theo lời anh, đồng thời đồng ý đến nhà hàng như anh sắp xếp, mặc dù hiện tại cô cũng chẳng biết bản thân đứng vào đó rồi sẽ làm được những gì.

- Cô đừng áy náy, nếu không có cô thì cậu chủ chắc phải vào thăm bác sĩ ấy chứ. Không khéo tiền nằm viện còn nhiều hơn nữa. – Lưu Nhược Bân quay đầu nói khẽ khi vừa bước chân khỏi cửa.

Bóng dáng Hạo Nhiên và Lưu Nhược Bân đã khuất xa nơi đầu hẻm mà Tử Hương vẫn hoài lưu luyến nhìn theo. Nỗi tự ti vì không cùng đẳng cấp khiến cho cô dù từ lâu đã rất thích anh nhưng chẳng dám thể hiện.

Đôi khi cô muốn lại gần mời anh một ly rượu như bao cô tiếp viên khác nhưng đôi chân chẳng thể nào tiến lên được, chỉ dám âm thầm quan sát từ xa mà thôi.

Ở vũ trường xa hoa đó có rất nhiều cậu ấm nhà giàu buông lời ong bướm nhưng trong lòng cô chỉ ôm mỗi bóng hình người đàn ông với đôi mắt buồn, luôn luôn trầm mặc tách biệt đám bạn bát nháo dẫu vẫn ngồi chung.

Qua bao nhiêu lần chứng kiến anh như vậy, cô biết anh tìm tới chốn ăn chơi là để tiêu sầu, không phải đi giải trí vui vẻ giống bao người.

Hôm đó, nhìn anh liều mạng bảo vệ và che chắn cho Tử Hân, trong lòng cô bỗng dấy lên một nỗi ghanh tị mơ hồ. Vẫn biết mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó nhưng sao trái tim cứ xót xa thế này.

Rời khỏi con hẻm nhỏ, Lưu Nhược Bân theo lời của Hạo Nhiên, phóng như bay về hướng nhà hàng lớn nhất nhì tỉnh J.

Bản thân Lưu Nhược Bân thực sự rất nể cái tính nói được làm được và sẽ làm rất nhanh gọn, tới nơi tới chốn của Hạo Nhiên. Hắn tình nguyện trở thành Cu li cho anh cũng bởi vì hâm mộ anh điểm này.

Vì đã điện thoại thông báo từ trước nên khi Hạo Nhiên vừa tới liền trông thấy Lục Vấn Sinh, cũng là chủ sở hữu khu nhà hàng khách sạn Kingdom đang đứng ngay cửa chính đợi mình.

Kingdom tọa lạc trên một trong những con đường sầm uất nhất tỉnh J nên thực khách trong và ngoài nước đổ về rất nhiều, lớp thì ăn uống, lớp thì lưu trú. Nơi đây cũng là điểm đến mà giới doanh nhân, quan chức vẫn thường lựa chọn để tổ chức các cuộc gặp gỡ mang tầm cỡ VIP.

- Lý thiếu gia đại giá quang lâm, hôm nay chắc bão lớn ha? Mời vào, mời vào. – Lục Vấn Sinh cười tươi như hoa, tay bắt mặt mừng.

Hạo Nhiên khẽ gật đầu, theo chân hắn vào trong phòng làm việc. Sau một vài câu chuyện hỏi thăm, Lục Vấn Sinh trợn mắt cua lên khi nghe Hạo Nhiên gởi gắm một cô gái với trình độ chuyên môn gần như bằng không vào làm chỗ mình.

- Hạo…Hạo Nhiên à, nhà hàng của tôi là năm sao đấy. – Hắn lắp bắp lên tiếng.

- Thì làm sao? – Anh nhàn nhã thổi tách trà, hỏi lại.

- Cậu à. Tôi vì nhác mới bỏ học từ sớm, nên là phải mướn người có học về làm cho mình chứ. Tôi đã ngu rồi. Cậu xem, Kingdom lúc trước là sáu sao đấy, về tay tôi có một năm mà tuột xuống còn năm sao.

- Vậy bây giờ cậu có muốn nó không còn sao nào không?

Nghe Hạo Nhiên hỏi, Lục Vấn Sinh thở dài ngao ngán. Thế lực nhà hắn tuy khá lớn nhưng chẳng thể nào đắc tội với thằng bạn học chung cấp ba này.

Không riêng tỉnh J mà gần như khắp đất nước, đâu đâu cũng là những người tai to mặt bự có mối quan hệ thân thiết với Lý Hạo Nam, mà tất cả đều do ông dùng tiền mua được.

- Còn nói gì mà có việc nhờ tôi, cậu là ép uổng tôi thì đúng hơn. - Lục Vấn Sinh hậm hực.

- Thế có đồng ý không?

- Đồng ý.

- Vậy để tôi bảo cô ấy đến. Yên tâm đi, người ta xinh đẹp, cao ráo, tiếng nước ngoài nói nhanh như gió, lại trải đời nhiều, đảm bảo sẽ biết cách cư xử hơn mấy cô nhân viên của cậu. – Hạo Nhiên nháy mắt nhìn hắn.

- Có ở lại dùng cơm trưa luôn không?

- Không. Vợ tôi đang đợi ở nhà.

Dứt lời, Hạo Nhiên ung dung đứng lên, chậm rãi bước đi. Chờ cho cánh cửa đóng lại, Lục Vấn Sinh mới nhấc điện thoại gọi xuống phòng nhân sự, dặn họ nếu có cô gái nào tên Lâm Tử Hương đến thì cứ nhận vào bộ phận tiếp tân, không cần phỏng vấn.