Trông dáng vẻ vờ như cao thượng kia khuất dần về phía nhà kho, bàn tay Hạo Nhiên siết chặt, các ngón tay trắng dài đỏ ửng lên.
Dù rất muốn chạy theo choảng cho gã đàn ông ấy một cái nhưng anh không thể vì ba anh đã nói rằng ông cũng có phần trách nhiệm và phần lỗi trong cái chết của Du Thiên Thành cùng Lạc Tử Lâm tuy đó chỉ là tai nạn vượt ngoài tầm kiểm soát.
Vừa thấy Hạo Nhiên thất thểu xuất hiện, Lưu Nhược Bân vội nhảy xuống xe, chạy ra sau mở cửa. La lết mấy tiếng đồng hồ ngoài quán, uống hết không biết bao nhiêu ly nước nên bụng hắn trương lên chẳng khác nào bụng cóc.
- Về nhà. – Anh nhắm nghiền mắt, cất tiếng nói ngay khi ngồi vào ghế.
Đường phố chiều tan tầm khá đông đúc, qua hết nửa tiếng, chiếc xe mới về tới nơi. Từ trên ban công tầng hai, Tử Hân nheo mắt nhìn xuống, cô hơi chút ngạc nhiên khi thấy Hạo Nhiên đi học về mà giống đi cày vậy. Bước chân xiêu xiêu, lảo đảo như người bị vắt kiệt sức.
Ngay khi anh vừa ngước lên, cô lập tức lùi lại rồi quay trở vô phòng, chăm chú đan nốt chiếc khăn quàng cổ. Năm nào cũng đan, tay nghề của cô khá lên rõ rệt, động tác nhanh gọn, đường len rất đều.
Giờ cơm đến, không thấy Tử Hân, Hạo Nhiên bảo cô hầu gái lên gọi. Lát sau, cô hầu trở xuống, cúi đầu nhỏ giọng.
- Thưa cậu chủ, cô chủ nói cậu cứ ăn đi ạ, cô chủ không có đói.
Anh cười khảy. Hình ảnh lúc trưa ở quán ven đường lại xuất hiện trong đầu khiến anh khó chịu vô cùng, cũng chẳng biết cô ăn món gì mà tới giờ vẫn chưa thấy đói.
Trời cứ thế tối dần, vì quá miệt mài đan len nên khi Tử Hân nhìn lên chiếc đồng hồ báo thức thì cũng đã hơn mười giờ đêm. Cô mỉm cười hài lòng, xếp chiếc khăn lại, nhẹ nhàng bước ra.
Bản thân cô là người coi trọng lời hứa, đã hứa thì buộc phải thực hiện, cho dù có trễ một chút cũng không sao.
Sau một hồi tần ngần trước phòng Hạo Nhiên, cô đánh liều đưa tay gõ cửa. Qua mấy giây, có tiếng ổ khóa xoay tròn và anh xuất hiện.
- Tặng cậu. Tuy biết đã trễ nhưng mà…chúc mừng sinh nhật cậu. – Cô ngập ngừng đưa chiếc khăn dâng trước mặt anh.
Đôi mắt Hạo Nhiên ánh lên nét cười rạng rỡ, buồn phiền bỗng chốc tan biến. Vốn anh cứ ngỡ cô bơ mình rồi, không ngờ cô vẫn nhớ lời hứa năm xưa.
- Tử Hân, hôm nay em không ăn tối, đói bụng làm sao mà ngủ?
- Tại tôi cố đan cho xong ấy mà. Thực ra đã đan một chiếc từ trước nhưng buổi sáng hôm sinh nhật cậu tôi làm đổ màu lên, vậy nên…
Tử Hân còn chưa nói hết thì Hạo Nhiên đã nắm lấy tay cô và dẫn từ từ xuống cầu thang, thẳng vào trong nhà bếp, ấn ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng lấy tạp dề mặc vào.
Đến lúc này, cô mới hiểu là anh làm bữa tối cho mình. Nhìn thao tác thuần thục của anh, cô cứ ngỡ như người trước mặt chẳng thuộc về giới thượng lưu. Cũng không biết anh học nấu ăn lúc nào, có lẽ vì đã lâu, cô không còn để ý và quan tâm nhiều đến cậu bé Hạo Nhiên nữa.
- Món nhanh nhất chỉ có thể là mì xào thôi. Em ăn đỡ nhé. Tôi cũng không muốn lôi người hầu dậy vào lúc này.
Hạo Nhiên vừa nói vừa đặt hai dĩa mì xuống bàn. Dĩa lớn đưa cho cô, còn phần anh dĩa nhỏ vì lúc chiều anh đã dùng cơm nhưng sợ cô ăn một mình buồn nên mới cố ăn thêm.
- Cám ơn cậu chủ.
Nói rồi, cô vội cúi xuống, tập trung vào dĩa. Anh dịu dàng nhìn cô, khẽ mỉm cười. Hạnh phúc đối với anh mà nói chỉ đơn giản là có cô bên cạnh, cùng nhau học hành, cùng nhau làm việc, cùng nhau dạo chơi, nấu nướng, ăn cơm và cùng nhau sinh ra những đứa con xinh đẹp giống cô.
Dùng bữa xong, Tử Hân theo chân Hạo Nhiên dạo vòng quanh khuôn viên biệt thự. Theo như lời anh nói thì ăn khuya quá nên hoạt động một chút, lát về phòng sẽ dễ ngủ hơn. Sợ người thương lạnh, anh lấy chiếc khăn quà tặng choàng lên đôi vai cô.
Ánh trăng đêm trong vắt như mảnh gương treo hờ hững trên ngọn phi lao cao vυ't. Không gian tĩnh lặng, chỉ thi thoảng có tiếng kêu của vài con côn trùng và tiếng bước chân đôi nam nữ nhẹ khua xuống lối đi được lát bằng đá hoa cương.
Cơn gió xào xạc qua tán lá rồi tạt vào người làm Hạo Nhiên bất chợt ho lên mấy tiếng. Tử Hân nhìn anh, ái ngại. Con người này tuy trông khỏe mạnh vậy nhưng cơ địa rất yếu, trái gió trở trời liền cảm lạnh ngay. Còn thêm phần nếu như ngày nào mà anh không đổ mồ hôi thì y như rằng sẽ phát sốt, vậy nên cứ phải luyện võ thường xuyên.
- Chúng ta nhanh vào nhà đi, cậu sẽ bị nhiễm lạnh mất. – Cô vừa nói vừa tháo chiếc khăn xuống, nhón chân và quàng vòng quanh cổ anh.
Khoảng cách thật gần cùng hương thơm thanh khiết làm trái tim anh xao xuyến, chẳng thể kiềm nén tình cảm trong tim, anh vươn tay kéo Tử Hân ôm vào lòng. Bị bất ngờ nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố đẩy anh ra.
- Một chút thôi Tử Hân. Cho tôi ôm em một chút thôi.
Giọng nói tựa lời cầu xin tha thiết khiến Tử Hân không thể cứng lòng từ chối. Đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vỗ về trên tấm lưng rộng. Suy cho cùng, Hạo Nhiên cũng rất đáng thương. Cô thầm nhủ bản thân ráng chịu đựng thêm một năm nữa, đợi khi cô và Thiên Thuận tốt nghiệp thì sẽ xin Lý Hạo Nam hủy bỏ hôn ước này.