Bạch Tranh Tranh vẫn đội cái mũ cũ, có điều cậu không phải ngồi không, cậu phụ trách “kéo khách”.
Có nghĩ là nhân lúc các khách hàng dừng chân nghỉ ngơi, hoặc chụp ảnh Maine, cậu sẽ ngồi trước cửa hàng chào hàng này nọ với họ.
Cứ như thế, sau một ngày vật lộn, doanh số của nhóm Bạch Tranh Tranh đã tới 180 ngàn tinh tệ, kinh động đến người phụ trách.
Quản lý nhìn doanh số, lại nhìn số người trong phòng live, đột nhiên nhận ra tiềm năng mua bán, lập tức gọi điện cho đạo diễn Trương Tung của chương trình: “Đạo diễn Trương, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc tiếp về việc hợp tác tiếp theo.”
Vốn dĩ họ chỉ định hợp tác lần này thôi, sau nhiệm vụ thứ nhất, tổ chương trình sẽ không hợp tác với cửa hàng Trảo Trảo nữa.
Nhưng bây giờ cửa hàng Trảo Trảo hối hận rồi.
Anh ta cảm giác nếu có thể mời được nhiều nhóm meo tới làm người mẫu các thứ cho họ, như thế có thể gia tăng lượng tiêu thụ và độ nổi tiếng.
Hơn nữa, từ một suy ra ba, cùng lúc đó anh ta cũng sắp xếp cấp dưới đi liên hệ những ngôi sao hình thú khác, sau này có lẽ cần mời các thú nhân đến làm “linh vật” rồi.
Tất nhiên Trương Tung đồng ý, điều này chỉ có lợi cho chương trình.
-
Sau một ngày vất vả, chờ tới lúc chiếc phi hành khí màu trắng quen thuộc đến đón họ, Maine mặt than mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may công việc giảm thọ này chỉ có một ngày, nói thật, thân là nhân sĩ nổi danh trong giới kinh doanh, anh cũng đi từ dưới tầng thấp nhất, từng bước gian nan đi lên từ hành tinh xa xôi, nhưng mà chưa từng gặp cái ngày khó nhai như hôm nay.
Nhóc mèo nhõng nhẽo này thật sự rất quấn người.
Maine nhảy lên phi hành khí, lập tức đi tới nằm úp sấp trên đệm mềm bên cạnh cửa sổ, anh nhắm mắt lại đánh một giấc ngắn.
Dù cơ thể không mệt mỏi nhưng tinh thần anh đã hứng chịu sự tàn phá.
Còn Bạch Tranh Tranh mệt mỏi về thể chất nhưng tinh thần vô cùng phấn khởi!
Bởi vì cậu hoàn thành nhiệm vụ vượt mức nên quản lý cửa hàng hết sức cảm kích, thậm chí còn tặng cho cậu một túi quà meo!
Là một túi quà siêu bự!
Cậu không biết mỗi người đều có thiết bị lưu trữ có thể cất giữ đồ vật, túi quà của Maine đã được anh cất vào thiết bị lưu trữ. Bạch Tranh Tranh tốt bụng còn tưởng Maine không có, trong lòng nhủ thầm nhất định phải chia cho Maine một nửa túi quà!
Có điều, cậu khó xử nhìn túi quà.
Nhân viên của chương trình tưởng thiết bị lưu trữ của cậu đã đầy, hoặc do sốt ruột muốn xem túi quà nên mới trực tiếp đem lên phi hành khí cho cậu.
Cho nên mặc dù mệt chết rồi nhưng tinh thần Bạch Tranh Tranh vẫn hăng hái lắm!
Vừa tiến vào phi hành khí cậu đã bắt đầu khui quà.
Túi quà là một cái hộp màu hồng phấn, bên ngoài được đóng gói bằng hình đệm thịt đáng yêu của các loài mèo và logo của cửa hàng Trảo Trảo.
Mở ra xem, bên trong đa dạng đến hoa cả mắt.
Ngoại trừ mũ hổ trắng cậu đội suốt cả ngày, còn có một chiếc vòng màu hồng phấn vô cùng hợp với bộ lông của cậu, ngoài cái này ra còn có váy nhỏ xinh đẹp, còn vì sao tặng váy thì cậu không hiểu cũng không quá để ý.
Những cái nhỏ đều là của cậu, Maine mặc không vừa, cậu chỉ đành tiếc nuối đặt váy nhỏ qua một bên.
Ngoài ra còn có một số đồ dùng đẹp đẽ tinh tế dành cho cuộc sống của mèo, ví dụ như máy mát xa, bàn mài răng các thứ, cậu lập tức ngậm lấy trực tiếp phóng tới trước mặt Maine.
Maine: “???”
Bạch Tranh Tranh nghiêng đầu: “Meo meo meo!”
Mấy cái này là cho anh đó, còn lại là của tui!
Những thứ còn lại là túi lớn đồ ăn vặt!
“Meo~”
Mắt Bạch Tranh Tranh lấp lánh, nháy bắt bổ nhào vào hộp, xé bao bì rồi thò đầu vào ngậm một viên tròn màu xanh biếc chua chua ngọt ngọt, tỏa ra mùi thơm làm meo không thể cưỡng lại.
Bạch Tranh Tranh nuốt thẳng.
Maine: “!!!”
Maine sốc nặng.
Nấc cụt, anh nhìn thấy gì rồi?
Nhóc mèo nhõng nhẽo thế mà nuốt hết nguyên một viên kẹo bạc hà mèo nén?
Khán giả trong phòng livestream cũng bị hành động của Bạch Tranh Tranh dọa sợ.
“Đệt, có phải Bông Gòn không biết đó là bạc hà mèo không, một lần ăn nhiều như thế sẽ không sao chứ? Trầm tư jpg.”
“Có một số thú nhân ăn vào không có phản ứng gì, nên là đừng lo lắng quá.”
“Tui từng thử rồi, cảm giác thoải mái lắm, rất phấn khích, ngoài ra không có vấn đề gì lớn.”
……
Mặc dù khác giả hết sức lạc quan, nhưng Maine ngồi bên cạnh Bạch Tranh Tranh thì không.
Dù sao người chịu tra tấn là anh chứ đâu phải mấy khán giả hóng hớt.
Bởi vì hiện tại Bạch Tranh Tranh đang điên cuồng uốn éo, trình độ nũng nịu meo meo còn hơn so với lúc bình thường.
Mà thôi, bình thường cậu cũng nhõng nhẽo nhiều rồi.
Maine cảnh giác ngồi chồm dậy, nhìn Bông Gòn đang điên cuồng kêu meo meo, chỉ sợ cậu phấn khích quá đà ngã lăn xuống ghế.
Bạch Tranh Tranh hưng phấn nhảy nhót kêu meo meo mấy vòng, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Maine đang nằm sấp, mắt cậu sáng ngời, đồng tử kích động dựng đứng.
Lỗ tai Maine run lên, giật mình: “!!!”
Maine muốn chạy, nhưng bên trong phi hành khí cũng chỉ lớn có bấy nhiêu, anh muốn chạy cũng không được, huống chi thật ra anh cũng có phần lo lắng cho tình hình cơ thể của Bông Gòn.
Vậy nên anh chần chừ ngồi tại chỗ, không di chuyển.
Lúc này, Bạch Tranh Tranh hưng phấn thò đầu ra khỏi hộp quà, muốn nhảy xuống hang động mềm mại của Maine, tuy nhiên, cậu đã đánh giá quá cao khả năng nhảy của mình.
Nguyên cả người bay qua thì cũng chỉ có chân với tới.
Hai chân trước của Bạch Tranh Tranh túm chặt lấy đệm, cả thân thể lắc lư, cái đuôi bông xù vung qua vung lại, cậu sốt ruột lọ mọ chân sau, phát hiện chân quá ngắn với không tới, cậu chỉ đành từ bỏ đặt chân trước lên đệm, ngẩng đầu đáng thương nhìn Maine: “Meo~”
Maine: “!!!”
Maine phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước, dựa sát vào cửa thủy tinh của phi hành khí, trợn tròn mắt bất an nhìn Bạch Tranh Tranh.