Show Hẹn Hò Thực Tế Meow

Chương 19: Ra tay "dạy dỗ"

Tới nữa rồi đó, cục bông gòn này lại muốn dùng bán manh để tấn công anh!

Maine không dám tiến lên, nhưng Bạch Tranh Tranh đang phấn khích của hôm nay nhất quyết phải lăn lộn với Maine!

Vì thế, sau khi trò bán manh thất bại, chân trước cũng mất sức, cậu chới với mấy bận, sau đó “Méo” một tiếng ngã xuống hộp đồ ăn vặt.

Maine: “…..”

Maine thở phào nhẹ nhõm, anh cẩn thận nhích lên, thăm dò nhìn xuống dưới, cục bông gòn ngã xuống hộp ăn vặt đang điên cuồng vật lộn, bốn măng cụt chổng vó lên trời, cái đuôi dựng đứng.

Maine hơi có chút vui sướиɠ khi có meo gặp họa, anh ngồi chồm hổm thích thú nhìn Bông Gòn đang giãy dụa.

Nhưng, rất nhanh sau đó anh không còn cười nổi nữa.

Sau một hồi vất vả trăm cay nghìn đắng chui ra khỏi hộp ăn vặt, đột nhiên Bông Gòn bị một mùi hương khác thu hút, mùi hương đó rất thơm, nhất thời khiến cậu quên béng vẻ đẹp trai của Maine.

Cậu khịt mũi, chợt mắt sáng rực, quay phắt đầu chồm tới ngậm một thứ hình tròn màu xanh biếc mà Maine hết sức quen thuộc!

Maine: “!!!”

Phòng livestream: “!!!”

Má ơi, lại là một viên bạc hà mèo!!!

Phòng livestream: “Aaaaaa, ai đó tới ngăn cậu ấy đi! Lại ăn thêm một viên nữa rồi đừng ăn nữa!”

“Có phải Bông Gòn không biết đó là bạc hà mèo không? Đừng nói trước giờ cậu ấy chưa từng ăn thử nhé?”

“Cười chết mất, sao lại có con mèo nào không biết bạc hà mèo, tao thấy cậu ta chỉ đang kiếm chuyện thôi! Bộ chỉ muốn hot không cần mạng hả.”

“Lầu trên có bị gì không? Hot kiểu này chế muốn không?”

“Nghe nói một số ít gia đình thú nhân thường không cho bé mèo nhà mình tiếp xúc với bạc hè mèo từ sớm, thứ này nói sao nhỉ, mấy chế nhìn phản ứng của Bông Gòn là biết, người trẻ tuổi bớt ăn vẫn hơn.”

------

Khán giả trong phòng livestream sốt ruột, Maine ở hiện trường còn sốt ruột hơn!

Dưới tình thế cấp bách, Maine dũng mãnh phi xuống, từ trên cao nhảy xuống, đè Bông Gòn dưới thân, anh nhanh nhạy giơ móng vuốt hất văng viên bạc hà mèo ngậm trong miệng Bạch Tranh Tranh.

Cứ thế tung một vuốt mạnh mẽ cứng rắn hất viên bạc hà mèo ra khỏi miệng Bạch Tranh Tranh.

Bạch Tranh Tranh: “…..”

Cậu bị Maine đè không thở nổi, cậu không hiểu sao tự dưng Maine lại muốn cướp đồ ăn vặt của cậu, chẳng lẽ Maine không có nên không cho cậu ăn luôn?

Bạch Tranh Tranh bị Maine to lớn đè nặng, tủi thân nghiêng đầu, hai mắt đẫm lệ rưng rưng kêu meo meo, giọng còn nhõng nhẽo hơn mọi khi.

Khán giả trong phòng livestream la to kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá:

“Aaaaa cái này tụi tui được xem miễn phí thiệt hả? Xấu hổ jpg.”

“Maine được của đó, lúc trước nhìn anh ta không vừa mắt, không ngờ dũng mãnh như vậy, thật sự không thể nhìn meo qua vẻ ngoài mà.”

“Thật không dám giấu, tui cũng muốn đè Bông Gòn, mấy người nhìn cậu ấy mềm nhũn kêu meo meo kìa, thật sự rất muốn đè xuống, tim rung rinh quá đi thôi.”

“Bông Gòn bị Maine đè kín chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ xíu, mềm mại quá đi, nếu Maine còn không động lòng, tui phải nghi ngờ anh ta không được rồi đó!”

…..

Bây giờ vấn đề không phải là Maine đó động lòng không, anh phát hiện vừa rồi mình có hơi xúc động, thậm chí nghi ngờ đây là âm mưu muốn dụ anh xuống của cục bông gòn này!

Dù sao anh cũng không tin có con mèo trưởng thành rồi mà không biết bạc hà mèo!

Chỉ là giờ anh đã nhảy xuống, còn đè Bông Gòn dưới thân, điều này khiến Maine vốn không thích tiếp xúc thân mật với ai khác cứng ngắc không nhúc nhích.

Anh không quên đây là chương trình hẹn hò, anh đã làm trò trước mặt khán giả, nếu không phụ trách với Bông Gòn, vậy còn ra thể thống gì nữa?

Maine chần chừ cúi đầu, nhìn Bông Gòn tức giận kêu meo meo, anh chột dạ nhích nhích, cuối cùng Bông Gòn cũng tìm được cơ hội chui ra từ dưới người Maine.

Maine là mèo lông dày, Bạch Tranh Tranh suýt thì bị bộ lông của anh chọt nhột chết.

Sau khi Bạch Tranh Tranh thoát ra, cậu lủi sang núp sau túi quà, ánh mắt khiển trách nhìn Maine, nghiêm khắc lên án: “Meo meo, meo meo! Méo!”

Anh muốn ăn thì ăn đi, đâu có nói không cho anh ăn đâu, sao anh có thể đối xử với tui như vậy, suýt tí là tui bị đè thành bánh mì dẹp rồi đó biết không!

Maine: “…..

Mặc dù giọng Bạch Tranh Tranh vẫn mềm nhũn, nhưng ai cũng nghe ra được cậu đang phê phán Maine.

Lúc này, ngoại trừ Maine đang chột dạ, thì khán giả ở phòng livestream đều la làng đáng yêu:

“Trời ơi, Bông Gòn đáng yêu quá đi mất, rốt cuộc cậu ấy là ai, tui siêu muốn biết!”

“Nhìn tính cách ngây thơ thẳng thắn, cộng thêm có phần ngốc ngốc nhất định là sinh viên. Đội nồi chạy trốn jpg.”

“Đúng đúng, trong số 8 khách mời, hình như có hai meo giống sinh viên chưa tốt nghiệp, nói không chừng là thật đó!”

“Lần này về là lúc công bố thẻ thân phận của khách mời đúng không? Hy vọng có meo sẽ chọn Bông Gòn! Tui muốn coi!!!”

….

Đoạn đường kế tiếp, Bạch Tranh Tranh núp trong góc “dạy dỗ” Maine, còn Maine vì ban nãy đè Bông Gòn xuống nên có hơi chột dạ, cũng ngại trốn tránh nên trưng cái bản mặt than, ngồi nghe Bông Gòn “meo meo” suốt đường đi.

Anh vừa nghe Bông Gòn lên án, vừa không nhịn được nhìn chằm chằm mặt Bông Gòn, không thể không nói, Bông Gòn thật sự rất đáng yêu, không chỉ có bộ lông thuần trắng mềm mại, đôi mắt, lỗ tai, với cả măng cụt hồng phấn của cậu cũng cực kỳ đáng yêu.

Maine thích nhất búi lông màu hồng phấn trên lỗ tai Bông Gòn, không biết nguyên bộ lông trắng làm thế nào xuất hiện được búi lông ở tai màu hồng nữa, nhưng nó thật sự rất đẹp. Maine cũng có búi lông ở tai, nhưng anh cảm thấy búi lông màu đen ở tai mình còn lâu mới dễ thương như Bông Gòn.

Từ vẻ ngoài của Bông Gòn, chắc hẳn hình người của cậu cũng không kém, nhất định là một cậu chàng đáng yêu rất được yêu thích.

Không biết sau khi biến thành hình người, liệu cậu có còn nhõng nhẽo làm nũng, hở cái khóc là gư gư gư không nữa?