Cậu thò măng cụt lay Maine, ý bảo anh đi theo mình.
Bây giờ Maine không còn ham muốn phản kháng nữa rồi, thậm chí anh còn ôm tâm lý may mắn nghĩ thầm, anh bây giờ cũng chỉ vì phối hợp với đồng đội, chắc người nhà anh không đến mức lấy việc này ra chọc anh chứ?
Bạch Tranh Tranh ngậm một giỏ tre tròn tròn lại, sau đó đặt vài cái mũ đáng yêu vào trong đó.
Sau đó cậu kêu meo với Maine, ý bảo anh cũng bỏ đầy mũ vào giỏ đi cùng cậu.
Maine bạnh mặt mèo đi theo sau đuôi Bạch Tranh Tranh, lúc này anh đã từ bỏ việc giãy dụa.
Bạch Tranh Tranh dẫn theo Maine đi thẳng tới cửa lớn khu họ mèo của cửa hàng Trảo Trảo, sau đó tìm một chỗ cùng Maine an vị ngồi xổm ở đó.
Bên cạnh Maine là Bạch Tranh Tranh, bên cạnh Bạch Tranh Tranh là các mặt hàng mũ nón đủ kiểu vô cùng đáng yêu.
Maine có nằm mơ cũng không ngờ Bạch Tranh Tranh lại lấy mình ra làm bảng quảng cáo tiếp thị!
Nhưng đương nhiên anh không thể đứng dậy rời đi, nếu không con mèo chuyên làm nũng này sẽ tấn công anh mất!
Maine chỉ có thể thò móng vuốt kéo mũ sư tử thấp xuống, hòng che khuất gương mặt của mình.
Khán giả trong phòng livestream không ngờ mọi việc lại phát triển theo hướng này.
“Hồi đầu tui còn tưởng họ sẽ đánh nhau, sau đó Bông Gòn khóc lóc rời đi, nhưng ai mà ngờ họ lại hợp thành một nhóm? Trầm tư jpg.”
“Ai da, đừng nói là Maine, đổi lại là tui cũng không chịu nổi đòn tấn công nhõng nhẽo của Bông Gòn.”
“Nói thật, mặc dù Bông Gòn gừ gừ nhưng nghe rất êm tai, cậu ấy vừa khóc tui mềm lòng luôn rồi, muốn gì tui cũng chiều, nói ra Maine cũng không ngoại lệ.”
“Chẳng lẽ không ai để ý đến sự cố gắng của Bông Gòn sao? Cậu ấy đã cố gắng suy nghĩ cách để bán đồ đó!”
“Bông Gòn cố gắng như thế nhất định sẽ hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ!”
……
Mặc dù độ hot của phòng livestream rất cao, hơn nữa lượng fan của Bạch Tranh Tranh cũng không ít, nhưng nơi này là cửa hàng Trảo Trảo ở khu trung tâm đế quốc, nó là cửa hàng cung cấp đồ dùng hình thú cao cấp nhất đế quốc, ngoài việc mở ở trung tâm thương mại, nó còn yêu cầu thẻ hội viên.
Tuy rất nhiều khán giả muốn giúp Bạch Tranh Tranh, nhưng không phải ai cũng đi vào được.
Dù vậy cửa hàng Trảo Trảo vốn đã có lượng khách hàng cố định, hơn nữa lượng người ở trung tâm thương mại rất lớn, cho nên nửa tiếng sau, khách của cửa hàng dần tăng lên.
Những ai đến khu vực họ mèo đa phần đều là thú nhân loài mèo, một anh chàng trẻ tuổi đi ra khỏi cửa, khi đi ngang cậu ấy dừng bước, sau đó lùi về sau mấy bước, kinh ngạc há hốc mồm nhìn hai con mèo chiêu tài trước mặt.
Maine trưng bản mặt than, ngồi im không nhúc nhích, nhưng mèo cáo vàng thì không thế.
Bạch Tranh Tranh vui vẻ dụi đầu vào khách hàng trước mặt, kêu meo meo với cậu ấy.
Khách hàng nam: “!!!”
Cậu ấy kinh ngạc nói: “Cửa hàng Trảo Trảo tìm người mẫu hồi nào vậy?”
Meo sống?
Còn đáng yêu cực?
Trời ơi, nếu không mua chút đồ thật sự hết nói nổi.
Cậu ấy cầm một cái mũ hình thỏ, mỉm cười với Bạch Tranh Tranh: “Cậu là người mẫu hả? Cậu đáng yêu quá, có thể cho tôi liên hệ trí não được không?”
Maine: “???”
Bạch Tranh Tranh thấy cậu ấy cầm một cái mũ thì hưng phấn chạy vòng vòng tại chỗ, nhưng cậu không nghe hiểu liên hệ trí não là gì, nhưng nghe hiểu từ người mẫu, cậu mềm nhũn lắc đầu: “Meo.”
Không phải.
Khách hàng nam có hơi thất vọng: “Ôi, không được sao?”
Thật đáng tiếc, hiếm lắm cậu ấy mới gặp được cậu mèo đáng yêu nhỏ nhắn như thế.
Maine thấy Bông Gòn từ chối đối phương, trong lòng thoáng thở phào, cũng may, nhóc mèo thích làm nũng nhõng nhẽo với thích gây chuyện cũng không ngốc đến mức đưa phương thức liên hệ của mình cho một anh chàng xa lạ trong phòng livestream.
Không thể không nói, phương pháp nâng cao doanh số của Bạch Tranh Tranh hết sức thành công.
Bởi vì trong thời đại tinh tế khoa học kỹ thuật phát triển, những việc ăn mặc, ở, đi lại đều được AI quản lý, trung tâm thương mại cũng thế, cho nên gần như các thú nhân không hề gặp được người mẫu thật ở cửa hàng.
Mọi người nếu cần mua đồ đều có thể sử dụng AI trực tiếp thực hiện việc thay đổi trang phục, hầu như không còn cần nhân viên và người mẫu.
Tất cả người đi ngang hoặc các khách hàng khi nhìn thấy anh meo ngầu Maine đều rất ngạc nhiên và dừng bước, họ chụp ảnh, chào hỏi với bọn cậu, sẵn tiện xoa xoa lông xù đáng yêu.
Người tới nơi này đều là thú nhân họ mèo, họ đều rất thân thiện, đến cả Maine mặt than cũng bị khách hàng sờ vài cái, càng đừng nói chi Bạch Tranh Tranh luôn bán manh lấy lòng khách hàng, cậu sắp bị khách hàng sờ tới hói rồi!
Sau khi lượng khách hàng tăng vọt, Bạch Tranh Tranh không chỉ bán mũ trùm đầu, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện một cái mũ mới có mấy trăm tinh tệ thôi, cách rất xa mục tiêu 100 ngàn tinh tệ.
Nhưng mấy thứ như quần áo, phụ kiện, đồ ăn vặt các thứ tùy tiện lấy một cái cũng hơn 1000 tinh tệ rồi.
Nhất là phụ kiện của mèo, nào là khuyên tai, vòng cổ, vòng tay cho măng cụt, đuôi vân vân. Trên đó đính đủ loại đá quý, cũng không biết phải hàng thật không, tóm lại tùy tiện lấy một cái cũng hết 10 ngàn tinh tệ rồi, cái rẻ hơn cũng tốn cả mớ.
Vì thế Maine gặp kiếp nạn rồi.
Phòng livestream nhìn thấy cách ăn mặc của Bạch Tranh Tranh và Maine với biểu cảm đời này sống không còn gì hối tiếc, họ cười điên mất thôi:
“Cứu tui, mắc cười quá, vòng cổ màu trắng cũng hợp với Maine lắm đó ha ha ha.”
“Tui thấy một cái vòng cổ, một cái mũ và vòng tay cho bốn móng vuốt không thể thể hiện hoàn hảo vẻ đẹp của Maine, đề nghị… đeo vòng đuôi cho ổng luôn, nhất định rất phù hợp với khí chất bá tổng của Maine.”
“Ha ha ha ha ha má ơi, Bông Gòn can đảm quá! Thế mà cậu ấy đưa váy cho Maine mặc!”
…..
Maine không còn yêu thương cuộc đời ngồi ở cửa tiếp khách, bốn móng vuốt, từ đuôi đến cổ đều treo đủ loại trang sức đá quý.
Thậm chí anh cũng đã chấp nhận số phận mặc vào chiếc váy công chúa màu hồng phấn, gỡ chiếc mũ sư tử ra, thay thành vương miện kim cương công chúa.