Show Hẹn Hò Thực Tế Meow

Chương 15: Giải cứu Maine

Hôm nay ngậm Bông Gòn chạy trốn đã tiêu hao toàn bộ sức lực của anh!

Anh biết ngay là không nên gần gũi với con mèo này quá mà, bởi vì một khi lại gần con mèo này sẽ dính lên, bắt đầu cọ cọ dụi dụi.

Nghĩ thôi Maine bị hù chết rồi đó biết không!

Anh cảnh giác nhìn cục bông gòn ngồi xổm trước mặt, dùng ánh mắt ý bảo anh có thể làm việc ngay và luôn!

Bạch Tranh Tranh mù mờ meo một tiếng, dẫn đầu đi về phía khu vực họ mèo.

Maine thở phào, đi theo sau Bạch Tranh Tranh, một lớn một nhỏ đi tới trước quầy, thường ngày trước quầy không có ai, nhưng hôm nay vì để chào đón hai nhân viên đặc biệt nên cửa hàng Trảo Trảo đã sắp xếp một cô gái trẻ tuổi tới đợi họ.

“Chào hai cậu, buổi sáng vui vẻ.”

Cô ấy cười tủm tỉm vươn tay ra bắt tay với Bạch Tranh Tranh và Maine.

Để lấy lòng con sen tiềm năng, Bạch Tranh Tranh vô cùng tích cực kêu meo meo, cậu giơ măng cụt mềm nhũn ra bắt tay với nhân viên.

Hình thú của nhân viên cũng là mèo, lúc này hoàn toàn không thể chống trả được đòn tấn công của Bông Gòn! Mắt lập tức lấp lánh hình trái tim: “Ôi chao, cậu mèo thật đáng yêu, tôi có thể mặc đồ nhân viên cho cậu được không?”

Bạch Tranh Tranh nghiêng đầu, đồ nhân viên?

Maine hoảng sợ, đồ nhân viên???

Sau đó, hai con mèo lập tức thấy nhân viên cầm một cái yếm màu hồng phấn một to một nhỏ, trên tạp dề có logo của cửa hàng Trảo Trảo. Nhân viên trực tiếp cầm bộ nhỏ quấn lên cổ Bạch Tranh Tranh.

Maine thở phào nhẹ nhõm, chỉ là yếm mà thôi, cũng may cũng may, lúc ở hình thú cũng hay mặc, dù sao lúc ăn cơm không đeo sẽ làm dơ lông.

Sau khi đeo yếm lên cổ, nhân viên bắt đầu truyền đạt nhiệm vụ bán hàng hôm nay: “Mục tiêu doanh số của các cậu hôm nay là 100 ngàn tinh tệ, các cậu có thể chọn hoàn thành cùng nhau hoặc chia nhau ra làm, mỗi người phụ trách doanh số 50 ngàn, sau khi hoàn thành sẽ có phần thưởng, thất bại sẽ bị phạt đó.”

Bạch Tranh Tranh nghe hiểu “nhiệm vụ”, gì mà “100 ngàn, 50 ngàn”, cậu nhìn gương mặt đen thui của Maine, nghĩ thầm, tất nhiên không thể chia ra, nếu không ai giúp Maine chứ?

Bạch Tranh Tranh vung vẩy cái đuôi, xoay ngươi giơ chân trước lắc lắc với Maine, ý bảo anh đuổi kịp.

Maine vừa định gánh vác trách nhiệm: “……”

Maine nhìn con mèo vừa dính người lại hay tìm rắc rối, anh nghĩ nghĩ rồi vẫn đi theo sau Bông Gòn, hai con mèo đi tới trước một quầy phụ kiện.

Bạch Tranh Tranh tính toán hết rồi, hoàn thành chỉ tiêu sớm thì được tan làm sớm, hơn nữa một ngày bán 100 ngàn tinh tệ có phải hơi thái quá rồi không?

Cậu nhìn rõ mặt hàng trong này toàn giá mấy trăm thôi á!

Xem ra không chăm chỉ tác nghiệp là không được.

Bạch Tranh Tranh đi tới trước một quầy hàng, ở trên toàn là băng đô cho mèo.

Bạch Tranh Tranh quan sát, đột nhiên cậu dừng bước, sau đó lập tức ưỡn mông với lấy một cái mũ, sau đó trên đầu cậu đã có một cái mũ hình con hổ trắng.

Trên đầu hổ trắng còn có hai cái lỗ tai, trên trán còn có chữ “Vương” màu đen, lộ ra gương mặt nhỏ xíu của Bạch Tranh Tranh, đôi mắt có phần hơi xếch suýt chút bị mũ trùm che kín.

Maine: ???”

Maine không hiểu được hành động của Bạch Tranh Tranh, nhưng anh bất chợt có dự cảm xấu, khi Bạch Tranh Tranh chạy tới chỗ anh, anh lập tức lùi về sau hai bước định xoay người bỏ chạy.

Bạch Tranh Tranh hung dữ kêu meo meo đầy mùi sữa, cứ như dự đoán được hành động của Maine, cậu nhào tới chặn lại, nhảy tới vọt lên đùi Maine.

Bốn cái măng cụt của Bạch Tranh Tranh ôm chặt lấy đùi Maine, cậu dùng sức ôm lấy, cái mông tròn tròn ngồi chèm bẹp dưới đất, cái đuôi lếch theo. Cậu vừa ngước đầu lên đã vùi mặt vào lông bờm quanh cổ Maine, hít một hơi đầy lông mèo.

Maine hóa đá: “……”

Cứu mạng, nhóc này có phải có tật xấu không đó…

Cậu thật sự không sợ cuối chương trình phải tiết lộ thân phận hả?

Còn làm này làm nọ, bộ không sợ cuối chương trình xấu hổ chết mất ư?

Maine xịt keo, bắt đầu suy đoán có phải nhóc meo này là streamer chuyên gây hài nên mới không hề cố kỵ hình tượng hay không?

Phòng livestream không cảm thấy Bông Gòn mất hình tượng, trái lại còn phấn khích vô cùng.

“Hahahaha, cặp này buồn cười quá, cứ bị thích coi bộ dáng Maine hết cách, rồi không biết xử lý Bông Gòn thế nào.”

“Quả quýt dày có móng tay nhọn, kiểu anh đẹp trai cao lãnh như Maine phải để Bông Gòn trị!”

“Bông Gòn cũng chỉ vì thành tích mà thôi, Maine không thể phối hợp một chút được hay sao? Nếu đổi lại là mèo sư tử có khi đã kích động đến mức nằm úp sấp dưới đất, làm gì cần Bông Gòn dùng măng cụt ép buộc chứ!”

“Nói ra thì bên phòng live kế bên của mèo rừng và mèo sư tử cũng không quá sôi nổi, hai người họ là hướng dẫn viên chưa được nửa tiếng đã cãi nhau ba lần, tui thấy hôm nay chắc họ ẵm vị trí áp chót rồi.”

“Nếu Bông Gòn ở đó thì tốt biết mấy, ba con mèo đi cùng, Bông Gòn kẹp ở giữa, đảm bảo sóng ngầm dâng cao hí hí hí.”

“Gì mà kẹp ở giữa, xí, lầu trên coi chừng tui báo cáo rồi đó!”

……

Maine bị khán giả chế giễu thực sự đã bị Bạch Tranh Tranh dọa sợ.

Bạch Tranh Tranh nhỏ con hơn anh rất nhiều, lúc này bốn cái măng cụt của cậu túm chặt lấy chân anh, đôi mắt ngọc bích chớp chớp nhìn Maine, nghiêng đầu kêu: “Meo~”

Maine mặt không biểu cảm, nhưng cơ thể cứng ngắc không dám nhúc nhích một ly, chỉ sợ cử động một tí là cục bông gòn đáng ghét này không ngã xuống mà bò lên trên.

Thấy Maine không trả lời, Bạch Tranh Tranh liên tục kêu: “Meo~ meo meo meo~”

“Meo~”

“Meo meo~”

Tiếng kêu này vừa trong trẻo lại mềm nhũn, móng vuốt của Maine vô thức cào sàn nhà, thật sự hết cách với cục bông gòn này.

Cuối cùng Maine không thể nhịn được nữa, anh xoay người, một chân cứng ngắc, ba chân còn lại nhích từng bước về quầy phụ kiện, bất đắc dĩ cúi đầu ngồi xổm xuống nhìn Bạch Tranh Tranh.