10 Ngày

Chương 8: Ngày 1 (4)

Tới gần nửa hòn đảo, tôi kêu anh ấy cho tôi xuống, anh xe ôm cũng hiểu ý mà dừng lại, tôi cũng hỏi anh ấy một điều.

-Mấy giờ rồi anh?

Anh ấy móc điện thoại từ trong túi ra.

-Giờ là 11 giờ 02.

Tôi bất ngờ, thời gian nó trôi qua nhanh vậy sao, rõ ràng tôi đã đếm chắc mình chỉ đi có 354 giây thôi sao thời gian lại trôi nhanh tới 11 giờ rồi vậy thời gian từ 7 giờ đến 10 giờ đi đâu?

-Thật không anh?

-Ừ?

-Sao mình đi lâu vậy anh? Em thấy mình cũng nhanh mà?

-Chú em nói gì kì vậy chứ, mới sáng đã đùa rồi.

Nói rồi anh xe ôm chạy đi, theo bóng dáng đang khuất xa thì bỗng nó biến mất ngay trong tầm mắt tôi, có vẻ đây là hiện tượng biến đổi dòng thời gian như trong mấy phim giả tưởng trên TV, tôi bắt đầu phần khích lên.

Nhìn ngó xung quanh ,bỗng nhận ra mình đang lạc trong một khu rừng rậm rạp. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua những tán cây cao vυ't, tạo nên những vệt sáng mờ nhạt trên mặt đất phủ đầy lá mục.

Không khí nơi đây mang một mùi hương ẩm ướt, phảng phất mùi gỗ mục và đất rừng. Tiếng chim hót líu lo xen lẫn tiếng xào xạc của những bụi cây bị gió thổi nhẹ, nhưng tất cả như muốn nhấn mạnh cảm giác cô độc của tôi trong khung cảnh này.

Tôi bước từng bước thận trọng qua những thân cây cổ thụ sần sùi và những rễ cây lớn nhô lên từ mặt đất, cố tìm một lối thoát. Đột nhiên, ánh mắt tôi bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ: phía xa là một hang động với miệng hang lớn, bao quanh bởi dây leo và cây cỏ mọc um tùm. Miệng hang tỏa ra một ánh sáng nhạt màu xanh lam, cứ như thể có thứ gì đó phát ra từ bên trong.

Tôi tiến lại gần, lòng đầy tò mò xen lẫn chút dè dặt. Những vách đá xung quanh miệng hang có hình thù kỳ dị, như thể chúng đã được chạm khắc từ hàng trăm, hàng ngàn năm trước. Gió thổi qua hang, mang theo một âm thanh trầm đυ.c như tiếng vọng từ nơi xa xôi. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi bên trong, nhưng một cảm giác thôi thúc mãnh liệt buộc tôi phải tiến thêm một bước.

Tôi bước từng bước nhón nhén vào trong hang, mỗi bước chân đều vang lên những âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng. Không khí bên trong khác hẳn bên ngoài, lạnh buốt đến mức như thể tôi đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, làm tôi thoáng do dự, nhưng rồi một cảm giác thôi thúc kỳ lạ lại lấn át, khiến tôi không ngừng tiến tới.

Ánh sáng màu xanh nhạt tỏa ra từ những tinh thể kỳ lạ gắn trên vách đá, phản chiếu lung linh như những ngọn đèn cổ tích. Không gian mở rộng hơn tôi tưởng, trần hang cao vυ't, được trang trí bởi những vân đá ngoằn ngoèo như bức tranh được điêu khắc bởi thời gian. Dưới chân, mặt đất ẩm ướt lấp lánh, như được rải bởi hàng triệu hạt kim sa li ti.

Đột nhiên, tôi cảm thấy như một dòng chảy vô hình lướt qua tâm trí. Những hình ảnh mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trước mắt tôi, không rõ chúng là ký ức hay ảo ảnh. Đó là những hình ảnh từ rất lâu rồi – tiếng cười trẻ thơ trong một ngôi nhà tranh cũ, những cánh đồng lúa chín vàng trải dài dưới bầu trời xanh ngắt. Rồi đến cảnh một cơn mưa bất chợt trên con đường làng đất đỏ, những đôi chân nhỏ nhắn chạy nhảy tung tăng, bùn đất bắn tung tóe mà chẳng ai bận tâm.

Tôi đứng khựng lại, lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Dường như hang động này không chỉ là một nơi kì lạ, mà là một cánh cửa kết nối đến những mảnh ký ức đã bị tôi lãng quên. Từng hơi thở của tôi dường như hòa làm một với sự im lặng của không gian, chỉ có những ký ức cũ cứ ào về như dòng thác, kéo tôi trôi đi trong sự mơ hồ của chính mình.