10 Ngày

Chương 7: Ngày 1 (3)

-Xin chào, có ai không?

Cửa sau của taxi mở ra, giọng nói lạnh lẽo vang từ phía bên trong xe.

-Vào đi.

-Vâng.

Có một màng chắn sau xe nên không thấy được người ở đằng trước, miệng tôi lại bắt đàu dở chứng, rồi cứ liên tục nói như khẩu AK, liên hoàn không ngớt, tôi nói trước khi suy nghĩ nên cũng chả biết mình nói gì.

-Ơ, ừm, trời hôm nay... đẹp nhỉ? À mà không, hơi nắng quá, nhưng cũng được, nhỉ? Mà thôi, không quan trọng, xe chạy ổn không anh? Ơ, mà chị? Ồ... tôi đang nói gì thế này!

-À... cái này... cái kia... À đúng rồi! Không, không phải! Ý tôi là... trời đất ơi, tôi đang nói gì thế này? Thôi bỏ qua đi, đừng quan tâm nhé!

-À, nói thật thì... không phải... mà ý tôi là... à mà thôi, tôi có ý gì nhỉ? Sao tôi cứ thấy mình như đang... ờ... mất kiểm soát thế này!

Lúc đầu ông ấy im lặng nhưng khi tôi đề cập với ông về mẫu con gái thì ông ấy cũng bắt đầu trả lời.

-À... mẫu con gái à? Ừm, cũng chẳng có gì đặc biệt đâu... chắc là kiểu... biết quan tâm một chút, dễ nói chuyện. Ờ, nhưng mà... cũng không cần quá cầu kỳ đâu.

- Ui, ông có vẻ có gu lắm nhỉ.

Rồi cả hai cứ liên thuyên mãi, đến 2 tiếng sau là 5 giờ, tôi đang ở cảng biển, tôi vao chỗ đặt vé, vé xuất hiện ngay trước mặt, không có một bóng người xung quanh, tôi biết giờ này ai lại mở cửa chứ nhưng khi tôi đến thì cửa đã mở như chờ tôi đến vậy, đây rõ là phép màu mà.

Tôi tìm thuyền trên vé, đi một vòng tới gần cuối thì cũng thấy, tôi bước lên thuyền, vé trong tay tôi như biến mất khỏi thế gian.

Tôi muốn ngồi đâu thì ngồi muốn làm gì thì làm ở trên đó để đốt thời gian, tôi bật phim trên cái TV lớn, bật max âm lượng rồi nằm dài trên ghế.

Tới nơi là 6 giờ 30 rồi, tôi nhảy xuống thuyền đáp vào cảng, như một thói quen tôi đút tay vào túi tìm điện thoại nhưng nhớ ra mình làm gì có mang nên lại rút tay ra.

-Em gì ơi!

Tôi nghe một tiếng ai đó gọi lớn, tôi quay đầu lại, một anh xe ôm đang vẫy vãy tay, tôi chỉ vào mình như cố hỏi rằng anh ấy đang gọi tôi phải không.

Tôi bước lại gần anh xe ôm, vẫn ngạc nhiên không hiểu tại sao anh ấy lại biết tôi, nhưng đôi chân cứ theo bản năng mà tiến tới. Gió biển buổi sáng mát lạnh thổi qua, làm tôi rùng mình nhẹ.

-Em đây, đúng không? Lên xe đi, tôi chờ em từ sớm rồi.

Anh xe ôm nói, giọng nói khàn khàn nhưng đầy chắc chắn, ánh mắt anh ta nhìn tôi như đã quen biết từ trước.

-Chờ tôi? Ơ, sao anh biết tôi ở đây? Tôi đâu có đặt trước gì đâu mà...

Tôi nghiêng đầu, cảnh giác nhưng vẫn không khỏi tò mò.

Anh xe ôm không trả lời ngay, chỉ nở một nụ cười bí hiểm rồi gật đầu ra hiệu.

-Thuyền đưa em đến đây, đúng không? Thì xe này cũng là để đưa em đi tiếp. Mọi thứ đã sắp xếp cả rồi. Lên xe đi, em sẽ hiểu.

Tôi đứng đó vài giây, cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Nhưng rồi tôi quyết định thử tin tưởng. "Cùng lắm thì nhảy xuống chạy thôi mà," tôi nghĩ thầm, rồi leo lên ghế sau xe.

Anh xe ôm không hỏi tôi đi đâu, cũng chẳng nói gì thêm. Chiếc xe máy cũ khởi động, tiếng động cơ hòa vào không khí tĩnh lặng của buổi sáng sớm.