10 Ngày

Chương 9: Ngày 2 (5)

Tôi đi tới cuối con đường, dưới chân cũng đã dính đầy cát, tôi cũng đã ngứa hết cả chân, một chiếc đồng hồ cát lớn xuất hiện, người mặc áo choàng trắng ấy dựa lưng vào chiếc đồng hồ ấy, cát ở trong đồng hồ đã mất đi gần hết, chắc chỉ còn một ít.

Tôi bước tới, cười nhẹ.

-Này thời gian của tôi còn nhiêu đây sao?

-Ta cố hết sức rồi đấy, khen ta tí đi.

-Aiza, ông làm vậy tôi cũng chẳng biết làm gì, mà chính xác tôi còn bao nhiêu ngày vậy?

-9 ngày 12 tiếng.

-Uầy, hên thế tôi còn tưởng mai tôi đi luôn chứ.

-Ta không có ác thế đâu.

-Vậy giờ tôi làm gì nữa.

-Cũng tới đây rồi thì ngồi đây uống tí trà đi.

-Trà gì?

-Trà sen Tây Hồ.

-Ngon!

Bỗng dưng một chiếc bàn xuất hiện, tôi lại gần ngồi xuống đối diện ông ta.

Rót trà vào hai chiếc chén sứ nhỏ xinh. Hơi trà bốc lên, mang theo hương thơm thanh thoát của lá chè tươi hòa quyện với mùi ấm đất từ bộ ấm trà cũ kỹ. Tôi cầm chén trà, cảm nhận hơi ấm truyền qua tay, nhấp một ngụm và thấy vị đắng nhẹ dần tan ra, để lại hậu ngọt dịu dàng.

Chúng tôi không nói gì nhiều, nhưng những ánh mắt trao nhau, những cái gật đầu nhẹ đầy thấu hiểu khiến không gian như tràn ngập niềm vui.

Những chén trà cứ đầy lại vơi, chẳng cần lời hoa mỹ, chẳng cần những nghi lễ cầu kỳ, cuộc uống trà đơn sơ ấy lại trở thành một khoảnh khắc đáng nhớ, nơi tôi cảm nhận được sự an yên và niềm vui giản dị trong từng ngụm trà và từng câu chuyện.

Cũng khá lâu rồi nên tôi với ông ta cũng kết thúc câu chuyện.

-À này.

-Sao?

-Làm sao tôi về đây?

Ông ta xua tay một cái, tôi đã ngồi ở toilet nhà tôi.

-Đúng là bá đạo thật đấy.

Tôi bất ngờ muốn chửi tục nhưng kìm lại được, tôi mở cửa bước ra.

-Uiza!

Tôi đυ.ng trúng ai đó ngoài cửa, rồi dưới chân như có vũng nước.

-Ủa gì vậy?

-AAAAAAAAA!

Tiếng hét thất thanh như xé tan mọi thứ, rồi có những tiếng bước chân vội vã kéo tới, tôi thấy không ổn nên đã bước ngược vào trong nhà vệ sinh.

Tôi núp trong đó run cầm cập, rồi có những tiếng đập cửa liên tục bên ngoài với giọng người đàn ông.

-Này! Ai trong đó thì ra đây!

Giọng nói này quen thật, tôi giật mình mở cửa.

-BAAAAA!

Nghe giọng ấy người đàn ông khựng lại, tôi mở tong cái cửa, 8 mắt nhìn nhau.

Mẹ tôi nhje nhàng chạm vào mặt tôi.

-Con nè mẹ!

-C…c…con….

Mẹ tôi nghẹn ngào như có gì đó nhét vào họng không nói được gì.

-ANHHHHHH!

-Em la lớn quá đó.

Em gái tôi phá tan bầu không khí im lặng, nhưng nó cũng đang nằm dưới một vũng nước gì đấy, mùi hơi khai khai.

-Em đang nằm dưới bãi Amoniac à?

Em ấy nhìn xuống rồi đỏ mặt, đẩy tôi ra rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Vài phút sau cả nhà sum họp đầy ngượng ngùng, em tôi đập tay lên bàn.

-Này, nói đi sao anh ở đây?

-Ò….nhà anh mò….

-Im! Trả lời!

-Anh muốn về nhà ăn cơm mò….

Em gái tôi bất lực không nói gì thêm, mẹ và ba tôi không nói gì cả chỉ nhìn mọi thứ đang diễn ra, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Em tối nhéo má mình một cái rồi tát tôi một cái.

-Đau đau!

Rồi nước mắt em ấy rơi, rồi ôm mẹ khóc như một đứa trẻ, tôi cũng không biết an ủi sao nữa nên chỉ ngồi thôi.

-Cả nhà, con phải thừa nhận chuyện này.

Ba người nhìn tôi đợi lời tôi nói, tôi hít thật sâu rồi nhìn bông hoa trên bàn.

-Con còn lại 9 ngày thôi.

Như sét đánh ngang tai, nhưng ba tôi là người bình tĩnh lại nhanh nhất, ngồi khoanh tay.

-Ý con là sao? 9 ngày gì?

-Ba cũng hiểu mà.

Ông ấy im lặng, rồi ôm tôi thật mạnh.

-Đau con!

-Thằng nhóc này, con còn nói nữa là ta cho con ngủ ngoài này đấy!

-Ể!

-Ta còn định dọn hết phòng con hôm nay đấy, thằng nhóc này!

-AA, tha con tha con.

Cả nhà trở lại vẻ vui tươi như những ngày trước, như quên đi mọi chuyện, bầu không khí giờ chỉ còn tiếng cười.

Tôi mệt muốn đứt hơi, cố lết lên phòng tôi, mở cửa ra tôi thấy phòng đã bị dọn một nửa, thở dài.

Cũng thấy những vết nước trên tường như ai đó bôi nước mắt mình lên vậy.

-Có lẽ ông ấy không muốn ai thấy mình khóc nhỉ?

Tôi nằm trên giường chìm vào giấc ngủ miên man.