Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 20

Lâm Tư bước xuống bục giảng, khi đi ngang qua một cô bạn, cô nàng liền chắp hai tay, "Em trai của thủ khoa, thêm WeChat đi, không cầu gì nhiều, mỗi khi thi giữa kỳ hoặc cuối kỳ chỉ cần cho tôi "cầu nguyện" anh của chúng ta một chút là được."

"Đúng đó, đúng đó, Lâm Tư, thêm WeChat đi, xin nhờ anh cậu phù hộ!"

Cả lớp 12A2 rộn ràng, gần như muốn nhét ngay điện thoại vào trước mặt Lâm Tư.

Lâm Tư từ chối từng người một, "Không được đâu, anh tôi không cho tôi dùng điện thoại."

Các bạn học sinh đồng loạt than thở, cũng đồng thời bày tỏ sự thông cảm, "Đúng là thủ khoa, còn đang chuẩn bị rèn luyện em trai thành thủ khoa nữa chứ, ngay cả điện thoại cũng không cho dùng, thật nghiêm khắc."

"Thần học đúng là khác biệt, thành tích đã giỏi đến vậy mà còn chăm lo cho em trai đến mức ấy."

Chu Thi Dao dù không được thêm WeChat cũng thấy tiếc, cô đặt tay lên ngực đầy cảm xúc, "Có em trai của thủ khoa toàn quốc sống động đứng ngay trước mắt, cảm giác lớp học này tự nhiên trở nên sang trọng hơn hẳn, lần đầu tiên tôi được gần thần học đến vậy."

"Phồn Phồn.” Chu Thi Dao tiếc nuối cất điện thoại đi, "Cậu đừng quá lo, tôi thấy Lâm Tư với anh cậu ấy rất thân thiết, ngày tháng của cậu ở nhà họ Văn chắc sẽ không thay đổi gì nhiều đâu."

Lâm Tư và anh trai ruột của bạn mình thân thiết như vậy, Chu Thi Dao suy đoán rằng ngày tháng của Văn Hân Phồn ở nhà họ Văn chắc cũng khá ổn. Dù sao cũng đã nuôi nấng nhiều năm như thế, ít ra họ sẽ không để cậu bị ai ức hϊếp, trong lòng cô đã nhẹ nhõm đi phần nào.

Văn Hân Phồn gượng cười.

Lâm Tư đi xuống hàng ghế, chỉ còn một chỗ trống gần cửa sổ, ở hàng thứ hai từ dưới lên.

Chỗ ngồi cuối cùng lại chính là vị trí của kẻ xui xẻo mà cậu đυ.ng phải trên đường đến trường.

Chỗ ngồi trống như cố ý tạo ra khoảng cách, cô lập mọi người.

Lâm Tư không phàn nàn gì, dáng cậu cao, mắt sáng, trước đây cũng thường ngồi ở mấy hàng ghế cuối.

Cậu nhét cặp sách vào hộc bàn, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì giáo viên chủ nhiệm trên bục đẩy nhẹ gọng kính, giọng nói đều đều mà sắc lạnh, “Được rồi các em, những ai vừa rồi lấy điện thoại ra thì nộp lên đây. Các em biết là Đằng Tế không cho phép học sinh mang điện thoại vào trường, phải không? Đợi đến khi tan học lớp tự học buổi tối thì tôi sẽ trả lại.”

“A, không mà cô ơi!”

Động tác lấy sách của Lâm Tư khựng lại, cậu thản nhiên mở sách ra, phớt lờ ánh mắt oán trách đầy nuối tiếc từ những người xung quanh.

Kinh nghiệm đấu tranh vẫn còn ít quá, ở trường cũ thì ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng phải tặng phong bì mới tra nổi điện thoại.

Tiến độ học của Lâm Tư nhanh hơn so với Đằng Tế, nên buổi học nửa ngày không làm khó cậu chút nào.

“Lâm Tư, đi ăn với bọn mình nhé.” Một nhóm nam sinh hai ba người tiến lại gần, “Nhân tiện kể về cách anh cậu làm sao để đậu thủ khoa đi chứ.”

Lâm Tư đóng nắp bút, “Không được, mình còn phải đi lấy thẻ ăn trưa.”

Các bạn cũng không ép, chỉ lén nhìn ra sau lưng Lâm Tư, rồi hạ giọng, “Lâm Tư, cậu nên đổi chỗ đi, người ngồi sau cậu…”

“Lâm Tư.”

Giọng nam trầm lạnh vang lên, phá tan đám đông, theo hướng giọng nói, một nam sinh cao ráo đứng ở đó, bờ vai rộng của hắn ta che khuất gần hết ánh sáng phía sau, khuôn mặt tuấn tú trầm lặng mà nghiêm nghị.

Đối tượng mà mọi người vừa bàn tán vừa xuất hiện, đám học sinh vây quanh Lâm Tư lập tức tản ra, ai nấy đều sợ dính líu một chút.

Lâm Tư theo phản xạ nhìn xuống chân hắn, ngước lên hỏi: "Làm gì vậy?"

Sở Hựu nắm chặt tay, những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay cơ bắp, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó khăn của một người không quen nói chuyện với người khác, đầy căng thẳng, “Cậu cho tôi chút tiền, tôi muốn đến phòng y tế.”

Lâm Tư cạn lời, “Cậu cần tiền thì cứ nói là cần tiền, làm như sắp đánh tôi không bằng.”

Cậu đứng lên, lục túi, mấy tờ tiền nhàu nát và đồng xu lẻ rơi trên bàn.

“Sáu đồng tám có đủ mua thuốc không?” Vừa nói xong, Lâm Tư đã biết mình hỏi một câu ngớ ngẩn.

Cậu gãi đầu đầy bực bội, “Tôi đã bảo đưa cậu đi bệnh viện mà cậu không chịu, khăng khăng đòi đến trường, giờ đau đến chịu không nổi mới nghĩ đến đi khám, làm gì sớm không làm.”

Ai lại ra đường mà mang theo tiền mặt cơ chứ.

Trên mặt Lâm Tư lộ vài vết đỏ do gãi, giống như nét mực đỏ điểm trên bề mặt sứ trắng tinh. Sở Hựu nhìn một lúc rồi cúi mắt xuống, “Tôi thật sự rất đau.”

Lâm Tư ngồi phịch xuống ghế, lấy chiếc đồng hồ thông minh vừa giấu khỏi đợt thu điện thoại ra để gọi người.

“Thêm WeChat của tôi đi, tôi chuyển tiền cho cậu.” Lâm Tư đưa hết số tiền năm ngàn mà cậu xin từ Lâm Cố cho Sở Hựu, “Cậu đừng có làm quá, tính ra thì cậu tự dưng xông ra đường mới bị xe tông, đây đúng là kiểu lừa đảo.”

Sở Hựu cất điện thoại vỡ màn hình vào, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Ánh mắt của Lâm Tư càng trở nên khó hiểu, người này có khi nào thật sự định bám lấy cậu để vòi tiền không?