Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 19

Văn Hân Dịch đưa Lâm Tư đến lớp 12A2.

Lâm Tư nhận lấy cặp sách từ tay Văn Hân Dịch, bước vào lớp học và được giáo viên chủ nhiệm gọi lên bục để tự giới thiệu.

"Tôi là học sinh mới chuyển đến, tên là Lâm Tư.” Cậu nói ngắn gọn, vung cặp qua vai và định bước xuống.

Giáo viên chủ nhiệm liền gọi lại: "Ngắn gọn quá đấy, em Lâm. Em có thể giới thiệu thêm một chút về bản thân, như sở thích, hoặc môn học nào em giỏi cũng được."

Bên dưới, các học sinh xì xào bàn tán, thậm chí có người trực tiếp hỏi: "Nghe nói nhà họ Văn bị đổi con, cậu là thiếu gia thật của nhà họ Văn phải không?"

"Cậu không thấy là Văn Hân Dịch đưa cậu ấy đến đây sao? Ngay cả Văn Hân Phồn cũng không có đãi ngộ như thế."

"Vừa rồi cậu ấy bước xuống từ xe nhà họ Văn đúng không?"

"Văn Hân Phồn có khi nào sẽ bị đuổi ra khỏi nhà để nhường chỗ cho người này không?"

Những câu chuyện đổi con trong giới thượng lưu luôn là đề tài bàn tán sôi nổi, đặc biệt khi nhân vật chính đang đứng ngay trước mắt họ. Tiếng xì xào ngày càng lớn, giáo viên chủ nhiệm phải can thiệp mới dẹp yên được.

Đợi đến khi lớp học trở nên yên tĩnh, giáo viên chủ nhiệm mới nhìn ra cửa lớp và thấy Văn Hân Phồn đang đứng lưỡng lự. "Vào đi em."

Văn Hân Phồn cúi đầu, dưới hàng loạt ánh nhìn dò xét, cậu ta bước về chỗ ngồi của mình, lòng bàn tay in lên một dấu trắng mờ.

Chu Thi Dao trông thấy, ánh mắt thoáng nét thương cảm, cô chân thành an ủi: "Hân Phồn, ở nhà họ Văn người ta có ức hϊếp cậu không? Nếu cậu chịu uất ức gì thì cứ nói với anh trai cậu nhé, tôi thấy anh cậu đâu phải người không biết lẽ phải."

Chu Thi Dao nhận ra nhà họ Văn rất coi trọng Lâm Tư. Phải biết rằng, khi Văn Hân Dịch và Văn Hân Phồn tình cờ chạm mặt nhau ở Đằng Tế, biểu cảm của hắn ta lạnh lùng đến mức khó có thể tin rằng họ là anh em ruột. Vậy mà bây giờ, đối với cậu thiếu gia thật này lại cẩn thận hết mức, vừa xách cặp vừa đưa người đến tận nơi, sợ xảy ra va chạm hay trầy xước. Chu đáo đến không thể nào tưởng tượng nổi.

Cậu thiếu gia thật này khi nói chuyện lại mang chút vẻ khó chịu, chẳng muốn giao tiếp với ai. Còn bạn ngồi cùng bàn với cô, trước đây, khi còn là tiểu thiếu gia của Văn gia, luôn bị những kẻ xấu bắt nạt đến mức gần khóc. Bây giờ, cậu thiếu gia thật này với tính khí tệ như thế, Văn Hân Phồn chẳng phải sẽ bị ức hϊếp đến chết sao?

Nhưng mà Văn Hân Giản, người của nhà họ Văn, luôn bảo vệ Văn Hân Phồn. Chỉ là không biết bây giờ khi biết Văn Hân Phồn không phải em ruột mình nữa, hắn ta có còn bảo vệ nữa hay không.

Chu Thi Dao càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

Những người khác trong lớp cũng có suy nghĩ tương tự, ánh mắt nhìn về phía Văn Hân Phồn mang đầy vẻ cảm thông.

Nụ cười của Văn Hân Phồn nhạt nhòa, "Tôi không sao."

Chu Thi Dao không tiện nói thêm với người bạn cùng bàn trông như sắp gục ngã của mình, cô dời ánh mắt sang cậu thiếu niên trên bục giảng có đường nét tinh tế.

“Anh tôi tên là Lâm Cố.” Lâm Tư cầm phấn, viết tên Lâm Cố lên bảng, “Giờ thì lấy điện thoại ra và tìm kiếm đi.”

Lâm Tư nói xong, ném phấn đi, dáng vẻ cực kỳ ngầu lòi và tự tin.

Âm thanh lục đυ.c vang lên trong lớp học, có người len lén lấy điện thoại ra để tìm kiếm tên "Lâm Cố." Khi đã có người đầu tiên tra cứu, những người khác cũng lần lượt làm theo, ai nấy đều nhanh chóng tìm kiếm cái tên mà Lâm Tư vừa nhắc đến.

"Anh cậu là thủ khoa khối khoa học tự nhiên toàn quốc!!!"

Người học sinh lúc đầu hỏi liệu Lâm Tư có phải là thiếu gia thật sự của nhà họ Văn không bỗng nhiên đứng bật dậy, vừa dứt lời, cả lớp lập tức xôn xao.

"738 điểm, đúng là siêu nhân rồi, thần học tái thế đó chứ!" Hồi đó kỳ thi đại học vẫn chưa cải cách, không có chọn môn mà chỉ chia làm hai khối Văn và Lý, và Lâm Cố chính là thủ khoa khối khoa học tự nhiên cuối cùng trước khi kỳ thi cải cách.

Đằng Tế có không ít học sinh xuất thân từ gia đình quyền thế, lại đang trong tuổi thích thể hiện, lúc nào cũng vênh mặt đầy kiêu ngạo.

Nhưng đối với bất kỳ học sinh nào, thủ khoa toàn quốc luôn là người mà họ tự nhiên ngưỡng mộ.

Lâm Tư thản nhiên giơ tay ra hiệu cho cả lớp yên lặng: "Thiếu 12 điểm nữa mới đủ 750 điểm tối đa, lúc đó tôi vừa tròn 12 tuổi."

Lời này của Lâm Tư vừa thốt ra, cả lớp như lặng đi trong giây lát, sau đó là tiếng reo hò phấn khích vang lên, "Oa!!! Thủ khoa khối khoa học tự nhiên vì em trai mà cố ý giữ điểm, thật không hổ danh là thần học, chiêu này đỉnh của đỉnh!"

"Toán, Lý, Hóa đều điểm tối đa! Anh cậu chính là anh chúng ta, bao giờ thì cho anh của chúng ta đến trường để bọn tôi được diện kiến?" Lớp học sôi nổi hẳn lên, ai nấy đều muốn tận mắt gặp Lâm Cố.

Lâm Tư khẽ mỉm cười, đã quá quen với những ánh mắt ngưỡng mộ mình nhận được nhờ vào Lâm Cố từ nhỏ đến lớn, "Sẽ có cơ hội thôi."