“Phồn Phồn, lúc nãy em còn nói sẽ ghi tên cậu ấy, sao bây giờ lại không ghi nữa?” Sở Hoài Sóc khoác vai Văn Hân Phồn một cách ngông nghênh, “Em không thể giả công vi tư, chỉ nhắm vào những học sinh tồi tệ như anh được.”
Vành tai Văn Hân Phồn nóng bừng lên, “Sở Hoài Sóc, đừng làm loạn nữa, nội quy có quy định rằng học sinh gặp tình huống đặc biệt có thể được xem xét xử lý.”
Sở Hoài Sóc kéo dài giọng, “Thế à, vậy còn cậu học sinh này thì sao, có tình huống đặc biệt gì không? Có cần báo lớp và tên không?”
Bất ngờ bị gọi tên, Lâm Tư dừng bước, tay cầm hộp sữa ngậm lấy ống hút, điềm tĩnh nói: “Tôi tên là Văn Hân Dịch, cứ ghi đi.”
Sở Hoài Sóc ngơ ngác trong giây lát, “Cậu nói cậu tên gì cơ?”
“Văn Hân Dịch.” Lâm Tư thản nhiên trả lời, “Sao thế, anh có vấn đề gì với tên tôi là Văn Hân Dịch à?”
Không chỉ Sở Hoài Sóc mà ánh mắt Sở Hựu cũng đầy vẻ kỳ lạ.
“Hahaha.” Sở Hoài Sóc không nhịn được bật cười, nhưng thấy Lâm Tư nhìn mình với vẻ mặt “cậu có bệnh à” thì vội nín lại, rồi hắng giọng, “Cậu bảo cậu tên là Văn Hân Dịch, vậy cậu học lớp nào?”
Lâm Tư bình tĩnh như không, quay sang hỏi quản gia, “Văn Hân Dịch học lớp nào nhỉ?”
“Lớp 12-1.”
“Lớp 12-1.” Lâm Tư uống hết ngụm sữa cuối cùng, “Ghi nhanh lên, tôi còn phải vào học.”
Văn Hân Phồn cầm bút, nhỏ giọng nói: “Lâm Tư, cậu…”
“Tư Tư.” Văn Hân Dịch chạy nhanh đến, cầm lấy cặp từ tay quản gia, “Cứ để tôi đưa Tư Tư vào lớp.”
Quản gia gật đầu rồi rời đi.
Lâm Tư nhét hộp sữa vừa uống xong vào tay Văn Hân Dịch, than phiền: “Lẽ ra tôi không cần trễ giờ. Quản gia bắt tôi nhai mỗi miếng cơm mười lần mới cho nuốt, còn bảo tài xế hạ tốc độ xuống 40km/h, sợ xe chạy nhanh làm ảnh hưởng tiêu hóa của tôi.”
Sở Hựu đứng bên cạnh lúc này cũng hiểu vì sao tốc độ xe nhà họ Văn còn thua cả bước chân khập khiễng của mình.
Lâm Tư mở miệng, bực bội nói: “Dạ dày tôi không sao, răng thì mòn hết rồi.”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào khoang miệng đỏ mềm với mấy chiếc răng trắng nhỏ của Lâm Tư, trông hệt như cánh bèo nhúng trong nước trong veo.
Ánh nhìn của Văn Hân Dịch dần trở nên dịu dàng, hắn xoay người che chắn tầm mắt xung quanh đổ dồn về phía Lâm Tư, cúi đầu nhìn kỹ, “Không sao, vẫn còn tốt lắm.”
Văn Hân Dịch nhẹ nhàng an ủi: “Hôm nay em chuyển trường chỉ để làm quen với môi trường thôi, không tính là trễ giờ. Quản gia lo em ăn vội làm đau dạ dày, đừng giận ông ấy nữa.”
Lâm Tư hừ hừ hai tiếng, không nói thêm.
“Phồn Phồn, em cũng vào lớp đi.” Văn Hân Dịch quay người lại, “Lần sau kiểm tra học sinh trễ giờ, khi chuông vào lớp vang lên là em có thể rời đi, không cần đợi mọi người đều đến trường.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Sở Hoài Sóc đầy ẩn ý.
Văn Hân Phồn quay mặt đi, hai tay đan chặt vào nhau, “Anh hai, em biết rồi.”
Sở Hoài Sóc cười đầy ẩn ý: “Chủ tịch, cậu thật là vô vị. Những thú vui nhỏ mà nói ra hết thì còn gì thú vị nữa.”
Văn Hân Phồn đỏ hoe mắt, bối rối: “Em không phải… không có, anh hai, là hội học sinh thông báo cho em…”
“Lần sau em biết là được rồi.” Văn Hân Dịch ngắt lời, tiện tay ném hộp sữa rỗng mà Lâm Tư đưa vào thùng rác, “Tư Tư, để anh đưa em đi báo danh.”
Lâm Tư ngáp dài, hàng mi dày đọng lại vài giọt lệ lấp lánh, Văn Hân Dịch cầm chiếc khăn lụa lạnh chấm nhẹ khóe mắt cậu, “Trưa nay anh sẽ đưa em đến văn phòng của anh nghỉ ngơi.”
Lâm Tư tùy ý gật đầu, rồi đi theo Văn Hân Dịch về phía lớp học, chỉ trong chốc lát đã vượt qua Sở Hựu đang bước đi khập khiễng.
Sở Hoài Sóc thu lại ánh nhìn, lẩm bẩm: “Văn Hân Dịch đúng là có thái độ kỳ lạ thật.” Nếu nói nhà họ Văn toàn cáo già, thì Văn Hân Dịch chính là con cáo trắng. Trông bề ngoài thì điềm đạm, nhưng đến lúc cần thiết thì lại cực kỳ quyết đoán.
Sở Hoài Sóc từng không ít lần chịu thiệt dưới tay hắn ta, dù phần lớn là do chính hắn gây chuyện trước.
Thế nên thái độ rõ ràng là chiều chuộng của Văn Hân Dịch lúc này càng khiến người khác khó hiểu. Hắn bông đùa: “Không chừng cậu ta là người tình nhỏ của anh hai em cũng nên.” Sở Hoài Sóc vuốt cằm, suy nghĩ lan man.
Phải công nhận, cậu ấy thật sự rất đẹp, cái cách cậu ấy cằn nhằn cũng thật cuốn hút.
Ngón tay của Văn Hân Phồn siết chặt lấy cuốn sổ, đầu ngón tay trắng bệch, sắc mặt lộ vẻ khó khăn, ngập ngừng đáp: “Cậu ấy không phải… cậu ấy là…”
Trong ánh mắt Văn Hân Phồn, Sở Hoài Sóc như hiểu ra điều gì đó.
Hắn ngước nhìn thiếu niên ở đằng xa, sau gáy trắng nõn nổi bật dưới ánh mặt trời, hơi nghiêng đầu khi nói chuyện, để lộ đường nét mượt mà, mái tóc đen bao quanh đôi tai trắng mịn và cặp môi đỏ mọng thoáng cong lên đầy vẻ không hài lòng.
“Thì ra cậu ấy là tiểu thiếu gia mà nhà họ Văn vừa tìm thấy.” Sở Hoài Sóc nhếch môi cười, “Thú vị thật.”
Nói dối mà mắt không hề chớp, thật giống như một con cáo nhỏ, đúng là chỉ có thể là người nhà họ Văn.