“Phồn Phồn, anh chỉ muộn một chút thôi, không đến mức phải ghi tên chứ.” Trước cổng Đằng Tế, một nam sinh đứng chắn đường, cổ áo đồng phục thả lỏng phóng khoáng, đầu cúi xuống, môi nở nụ cười nghịch ngợm trêu chọc người đối diện, toàn thân toát lên vẻ bất cần.
Văn Hân Phồn cắn môi nói: “Theo nội quy thì trễ một phút cũng phải bị ghi tên.”
“Phồn Phồn, thông cảm chút đi mà, nếu lần này em lại ghi tên anh, lớp anh sẽ bị trừ hết điểm mất, rồi anh lại phải đứng dưới cột cờ mà kiểm điểm nữa.” Nam sinh ghé sát vào Văn Hân Phồn, giọng nói có chút ám muội, “Em nỡ để anh mất mặt sao?”
Văn Hân Phồn nghiêng đầu tránh đi, hai má đỏ bừng không chịu nổi, “Không được, không thể vi phạm nội quy trường. Anh…anh đến trường sớm hơn một chút thì em sẽ không ghi tên anh nữa.”
Sở Hoài Sóc được đà càng tiến tới, khẽ nâng cằm của Văn Hân Phồn lên, “Nhà họ Văn toàn là những con cáo già, sao lại nuôi ra một con thỏ trắng như em thế này.”
Văn Hân Phồn giãy nhẹ, vừa thẹn vừa tức đẩy hắn ra, “Bạn học Sở, anh đừng như vậy.”
Thấy phản ứng của Văn Hân Phồn thú vị, Sở Hoài Sóc cười càng thêm trêu ghẹo, “Thôi, không đùa nữa. Ghi tên thì ghi tên đi, ai bảo anh nguyện hi sinh bản thân để em giữ vững tinh thần công tư phân minh chứ.”
“Nhưng mà.” Sở Hoài Sóc đứng thẳng người, thu lại vẻ bất cần, “Phồn Phồn đã ghi tên anh thì cũng phải ghi tên Sở Hựu, không thể cứ thiên vị tên vô dụng đó mãi được, anh sẽ ghen đấy.”
“Em đâu có thiên vị.” Văn Hân Phồn vừa xấu hổ vừa giận khi bị nói vậy, ngập ngừng hỏi, “Làm sao anh biết hôm nay Sở Hựu cũng sẽ đi trễ? Có phải anh lại gây chuyện với cậu ấy không?”
Sở Hoài Sóc vô tội nhún vai, “Liên quan gì đến anh đâu. Lúc đi ngang qua anh thấy cậu ta bị xe tông thôi mà.”
“Cái gì?!” Văn Hân Phồn lo lắng hỏi, “Vậy Sở Hựu có bị thương không?”
Sở Hoài Sóc nhướng mày, “Ai mà biết được.”
Văn Hân Phồn vội tháo băng tay, định đi tìm người thì bị Sở Hoài Sóc giữ lại, “Lo lắng gì chứ? Người ta không chết đâu, lại còn may mắn được ngồi trên chiếc xe sang nữa, giờ chắc sắp tới rồi.”
Lời Sở Hoài Sóc vừa dứt, một chiếc Bugatti mang biển số ba con 6 đỗ ngay trước cổng ĐằngTế.
Cánh cửa xe mở ra, một thiếu niên cao ráo, chân dài bước xuống, bộ đồng phục vest xanh đậm dính đầy bụi đất, vài chỗ còn bị trầy xước. Dù vậy, vẻ ngoài của hắn không hề lôi thôi, ngược lại còn toát lên một sự phong trần điển trai.
Lâm Tư cũng bước xuống xe, tay vẫn ngậm hộp sữa. Người quản gia theo sau, cầm cặp sách cho cậu, nói: “Tôi đã thông báo với nhị thiếu gia rồi, cậu ấy đang tiến về cổng trường. Muộn chút cũng không sao, cậu chủ uống sữa chậm lại kẻo đau dạ dày.”
Lâm Tư khẽ hất cằm chỉ về phía người đang tập tễnh đằng trước, suy tư nói: “Có cách nào thông báo với nhà trường đuổi học hắn không? Nếu hắn chết ở trường, chẳng phải ngày mai Đằng Tế sẽ đồn rằng tôi là người đã đâm vào hắn sao?”
Đi học trễ đã đành, tài xế còn lái xe nửa đường đυ.ng trúng người ta, người bị hại lại quyết không chịu đến bệnh viện, bất chấp thương tích vẫn đòi đến trường.
Nếu không phải vì quản gia sợ xe đi nhanh sẽ làm Lâm Tư bị lắc, tài xế hẳn đã chạy nhanh đưa người lên xe cấp cứu đến bệnh viện rồi, chứ học hành gì nữa.
Quản gia ngừng lại với vẻ đầy ẩn ý: “Cậu chủ, chẳng lẽ cậu muốn diệt khẩu sao?”
Lâm Tư: …
“Vậy thực sự không thể đuổi học hắn sao?” Lâm Tư không từ bỏ hỏi lại.
Quản gia ngập ngừng một lúc, “Có thể đuổi, chỉ cần cậu được sự đồng ý của tiên sinh và đại thiếu gia.”
Thôi bỏ đi, Văn Nhược Trăn thì chẳng thấy đâu, còn Văn Hân Giản thì nói nhiều, nên Lâm Tư ngay lập tức bỏ qua yêu cầu vô lý của mình.
Lúc này, Sở Hựu đã đi đến cổng trường, Lâm Tư giữ một khoảng cách vừa phải phía sau hắn.
“Lớp 12-2, Sở Hựu.” Sở Hựu đã đi trễ vô số lần, nên khi được hỏi, hắn ta báo lớp và tên mình một cách thành thạo rồi định rời đi.
Văn Hân Phồn ngăn hắn lại, nhìn từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: “Sở Hựu, cậu không sao chứ? Sao lại thành ra thế này?”
Sở Hựu giữ khoảng cách, giọng lạnh nhạt: “Không sao.”
Văn Hân Phồn nắm chặt quyển sổ, không giấu nổi sự lo lắng, “Tôi sẽ không ghi tên cậu nữa, nhưng tốt nhất cậu nên đến phòng y tế kiểm tra. Nếu không có tiền, tôi có thể giúp.”
Sắc mặt Sở Hựu dịu đi một chút, “Cảm ơn.”
Khóe miệng Văn Hân Phồn khẽ nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng: “Không có chi.”