Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 21

“Lâm Tư.” Văn Hân Dịch đứng ở cửa lớp 12A2 gọi, “Anh đưa em đi ăn trưa ở căn-tin.”

Lâm Tư bước về phía cửa.

Văn Hân Dịch kịp thời đưa cho cậu hộp sữa chua, “Đói không? Uống vài ngụm trước đã.”

Lâm Tư mở nắp uống liền hai ngụm, nghe Văn Hân Dịch hỏi: “Em quen Sở Hựu à?”

Lâm Tư liếʍ đi vệt sữa chua dính ở khóe môi, “Không quen.”

Văn Hân Dịch liếc nhìn bóng dáng đi không vững trên hành lang, thận trọng nói: “Cậu ta không được nhiều người ưa.”

Ý của Văn Hân Dịch là muốn Lâm Tư tránh xa Sở Hựu, nhưng cậu không mấy bận tâm, “Trưa nay ăn gì?”

“Em muốn ăn gì?” Văn Hân Dịch vừa nói vừa dẫn Lâm Tư xuống lầu.

Ra khỏi tòa nhà lớp học, học sinh qua lại đông đúc, có người cầm theo các túi snack đủ màu sắc đa dạng. Lâm Tư chỉ tay về phía siêu thị không xa, “Tôi muốn ăn khoai tây chiên vị Texas BBQ.”

Văn Hân Dịch dừng lại, “...Đồ ăn vặt không thể làm bữa chính được.”

Gợi ý của Lâm Tư bị bác bỏ, cuối cùng họ ăn một bữa trưa bình thường. Trước khi quay lại lớp học, Văn Hân Dịch vẫn mua cho cậu một gói khoai tây chiên.

Lâm Tư không đến chỗ Văn Hân Dịch để nghỉ trưa mà định tự mình đi dạo quanh Đằng Tế. Văn Hân Dịch vẫn bận xử lý công việc của hội học sinh nên không thể đi cùng.

“Anh.” Lâm Tư gọi video cho Lâm Cố, “Không phải em đυ.ng người ta, mà là tài xế nhà họ Văn đâm trúng đấy.”

“Có lẽ không phải lừa đâu, em thấy có người đẩy cậu ta.” Nên Sở Hựu mới lao ra giữa đường lớn.

“Quản gia định đưa cậu ta đến bệnh viện, nhưng cậu ta không chịu.” Lâm Tư bĩu môi, “Quản gia sợ xảy ra chuyện nên mới cho cậu ta ngồi chung xe với em đến Đằng Tế.”

Lâm Cố mặc một chiếc áo sơ mi đen cắt may vừa vặn, mở hờ hai cúc cổ, đường viền hàm sắc nét kéo dài xuống chiếc cổ thon, kết thúc tại xương quai xanh nổi bật, đầy quyến rũ.

“Anh đã chấm bài thi mấy ngày nay của em rồi, anh đã tổng hợp các dạng câu sai. Môn Toán anh sẽ soạn cho em vài đề về hàm số lượng giác, còn Vật lý thì về lực ma sát, gia tốc…”

Lâm Tư không hài lòng, cắt ngang, “Anh, rốt cuộc em là em của anh, hay bài thi mới là em của anh vậy?”

Lâm Cố đang trong giờ làm việc, cặp kính không độ trên sống mũi cao làm tăng thêm vẻ xa cách của gương mặt sắc sảo, nhưng giọng điệu anh đổi lại nhẹ nhàng, “Em là em của anh.”

“Ở nhà họ Văn, em sống quen chưa?”

Lâm Tư vừa đi vừa trả lời, “Cũng tạm thôi.”

Đầu bên kia im lặng. Lâm Tư bĩu môi, hơi giận dỗi, “Anh chỉ định hỏi vậy thôi à?”

Lâm Cố tháo kính, bóp nhẹ sống mũi đang đau nhức, đôi mắt sâu lắng khi không bị che bởi kính trở nên mềm mại, lộ vẻ áy náy sâu thẳm, “Anh chỉ là… không biết bây giờ còn có thể quan tâm em thế nào nữa.”

Nhà họ Văn đã bao bọc toàn bộ cuộc sống của Lâm Tư, khiến anh trai không cùng huyết thống này trở nên lạc lõng.

Mũi Lâm Tư cay xè, cậu ngồi thụp xuống, chống tay lên đầu gối, giọng thì thầm, “Em còn tưởng là anh thực sự không nhớ đến em nữa.”

“Ngày mai anh phải đi công tác ở Tụ Nham.” Lâm Cố chỉnh lại góc quay, và khuôn mặt cậu em với chiếc cằm trắng mịn cùng vành tai nhỏ xinh xuất hiện rõ hơn trong khung hình, “Khi nào về anh sẽ đến thăm em.”

“Tụ Nham?” Lâm Tư giơ đồng hồ nhìn nghiêng vào màn hình, nước miếng gần như ứa ra, “Có phải là nơi trồng bưởi không?”

Lâm Cố bật cười nhẹ, “Nhóc con, anh thực sự may mắn vì đã bỏ môn Địa lý cho em khi em chọn môn ở năm lớp 11.”

Mặt Lâm Tư lập tức đỏ lên một tầng ửng hồng đầy ngại ngùng, “Anh!”

Không cần chạm vào, cậu cũng biết mặt mình đang nóng bừng. Cậu tháo đồng hồ, hướng camera ra ngoài tòa nhà, cứng nhắc chuyển chủ đề, “Cảnh quan của trường cũng đẹp ghê.”

Vị trí của Lâm Tư là ở cuối hành lang, gần một phòng chứa đồ bỏ trống, bên ngoài là hàng trúc xếp dài xanh rì.

“Giả vờ câm sao? Xin tha thì bọn tao thả.”

“Dựa vào thiếu gia Văn gia mà đòi cứu mày? Đừng có mơ.”

Bên tai Lâm Tư vang lên âm thanh của những cú đấm và tiếng rên đầy đau đớn, tiếng động càng rõ khi cậu bước lại gần.

“Anh.” Lâm Tư ghé sát vào camera, đôi mắt đen láy trong veo lộ rõ vẻ bối rối ngơ ngác, “Hình như em đang gặp cảnh bắt nạt học đường.”

Lại còn là loại phát sóng trực tiếp nữa chứ.