Cảnh tượng “kinh điển” này, ngoài nhà cô Út ra thì còn ai vào đây nữa, hóa ra là cô Út, dượng Út và mẹ chồng của cô Út cùng đến nhà.
Từ An bế hai đứa nhỏ đi vào sân, lễ phép chào hỏi ba người họ, sau đó tìm một góc ngồi xuống.
Thời gian trôi qua quá lâu, Từ An chỉ nhớ mang máng là ở kiếp trước, sau một hồi tranh luận, ba người họ đã bế Từ Khang và Từ Nhạc đi, nhưng cụ thể thế nào thì anh không nhớ rõ, bây giờ có thể nhân cơ hội ôn lại “kỷ niệm xưa”.
Từ Khang và Từ Nhạc dường như đã nhận ra điều gì đó, sau khi vào đến sân, hai đứa nhỏ liền trốn sau lưng Từ An, thò hai cái đầu nhỏ ra nhìn ba người cô Út.
Từ Nhạc kéo kéo áo Từ An, ra hiệu anh cúi đầu xuống, sau đó thì thầm vào tai anh: “Người mặt đầy nếp nhăn là mụ phù thủy, còn người cao gầy kia là lão yêu quái.”
Hóa ra, những gì Từ An vẫn nghĩ bấy lâu nay đều sai lầm, anh cứ tưởng hai đứa nhỏ nói “mụ phù thủy” và “lão yêu quái” là chỉ cô Út và dượng Út, không ngờ là chỉ dượng Út và mẹ của dượng Út.
****
Sau một hồi trò chuyện xã giao, mọi người trong sân rơi vào trạng thái im lặng đến kì lạ.
Cô Út bất chợt cười tươi rói nhìn Từ An: “Đây là Từ An đấy à, mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi, học cấp ba rồi hả, sắp thi đại học à?”
Bà nội khịt mũi một tiếng.
“Thi đại học từ bao giờ, nó đã thi xong rồi còn thi gì nữa.”
Nụ cười trên mặt cô Út cứng lại trong giây lát, rồi lại nhanh chóng cười xòa: “Ôi, nhìn cái trí nhớ của tôi này, càng ngày càng kém rồi, chuyện này mà cũng nhớ nhầm được.”
Nói xong, cô ta liền chuyển hướng sang hai đứa nhỏ, vẫy tay gọi: “Hai đứa sao lại rụt rè thế kia? Lại đây với cô nào.”
Có lẽ là do có Từ An ở bên cạnh nên hai đứa nhỏ cũng mạnh dạn hơn một chút.
Chúng nhìn ba người cô Út, líu lo nói: “Mụ phù thủy, lão yêu quái, còn có cả tên tay sai nữa, anh trai tôi ở đây, tôi không sợ các người đâu!”
Mọi người trong sân đều sững sờ, biểu cảm trên mặt ba người cô Út thay đổi liên tục, từ ngạc nhiên, xấu hổ, đến tức giận.
Từ An xoa đầu hai đứa em, giải thích: “Dạo này chúng nó nghe truyện Cô bé quàng khăn đỏ, nên nhìn ai cũng thấy giống người xấu.”
“Ha… ha… ừm… thì ra là vậy… ha… ha…”
Tuy đã tìm được bậc thang để đi xuống, nhưng sắc mặt cô Út vẫn rất khó coi.
Có vẻ như mẹ chồng của cô Út không muốn vòng vo tam quốc nữa, bà ta đưa tay lên lau miệng bằng tay áo, nhìn bà nội bằng ánh mắt khinh khỉnh, đi thẳng vào vấn đề chính.
“Bà thông gia à, hôm nay chúng tôi đến đây, ngoài việc đến thăm bà ra, còn có một việc nữa. Đó là muốn bàn bạc với bà chuyện đón hai đứa nhỏ Từ Khang và Từ Nhạc về nhà chúng tôi nuôi.
Bà xem, chân bà bị gãy rồi, sau này có thể đi lại bình thường được như trước nữa hay không cũng chưa biết. Nghe nói thằng bé Từ An học giỏi lắm, chắc chắn là phải học đại học. Đến lúc đó, một mình bà già yếu, chân tay bất tiện, lại phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, sao mà lo liệu cho xuể.
Từ Quyên với Văn Bân nhà tôi kết hôn cũng bảy tám năm rồi, mà vẫn chưa có con. Mấy năm nay tôi cũng mặc kệ rồi. Chỉ là nhìn nhà người ta ai cũng có con cái đề huề, vui cửa vui nhà, trong khi nhà chúng tôi lại lạnh lẽo quá.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bèn nghĩ đến hai đứa cháu của Từ Quyên, dù gì Từ Quyên cũng là cô ruột của chúng, chắc chắn sẽ đối xử tốt với chúng.”
Trong lúc mẹ chồng của cô Út nói, dượng Út vẫn luôn nhìn bà ta với vẻ mặt kinh ngạc, đợi bà ta nói xong, liền lên tiếng chất vấn: “Mẹ, không phải đã nói là chỉ nhận con trai thôi sao?”
Lời còn chưa dứt, dượng Út đã bị cô Út kéo tay lại, cô ta cười xòa giải thích với bà nội: “Mẹ, mẹ đừng nghe Văn Bân nói linh tinh. Trai gái gì chúng con đều quý như nhau, đón chúng nó về rồi thì sẽ đối xử bình đẳng, tuyệt đối không có chuyện trọng nam khinh nữ ở đây.”
Tuy bà nội đã lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn lắm, nghe những lời này, làm sao bà không hiểu ẩn ý trong đó. Nhưng dù gì Từ Quyên cũng là con gái ruột của bà, nên bà vẫn nể mặt cô ta ba phần, không nói thẳng ra.
“Hai đứa nhỏ Từ Khang và Từ Nhạc nhút nhát lắm, lại quấn anh trai chúng, hơn nữa tôi chỉ bị gãy một chân thôi, sau này khỏi rồi thì vẫn có thể đi lại bình thường, chăm sóc hai đứa nhỏ vẫn không thành vấn đề, không cần phải làm phiền mọi người đâu.”
Nghe vậy, mẹ chồng của cô Út liền sốt ruột, bà ta há hốc mồm, ra vẻ quan tâm nói: “Bà thông gia à, sao bà có thể nói vậy được, bà phải nghĩ cho tương lai của ba đứa nhỏ chứ.
Từ An năm nay cũng mười tám tuổi rồi, học đại học xong ra trường cũng phải hai mươi hai tuổi, chưa đầy hai năm sau là phải tính đến chuyện kết hôn, lúc đó Từ Khang và Từ Nhạc mới có mười tuổi.
Bà thông gia thử nghĩ xem, có cô gái nào muốn vừa mới về nhà chồng đã phải chăm sóc cho hai đứa trẻ con mười tuổi không? Chẳng khác gì làm mẹ kế cả. Đừng nói là tôi có thể chăm sóc cho chúng, sáu năm nữa bà thông gia còn già yếu hơn bây giờ, đến lúc đó sẽ càng thêm lực bất tòng tâm.