Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Hộp Ở Công Trường

Chương 18

Trước cửa một căn nhà cấp bốn có lắp một dãy vòi nước, bảy tám người đang đứng rửa nguyên liệu dưới vòi nước, trên mặt nước loang lổ đủ loại cặn bẩn không rõ là gì.

Từ An tìm một người phụ nữ trông có vẻ hiền lành nhất, đưa tờ rơi cho bà ấy: "Đây có phải là công ty TNHH Chế biến thực phẩm An Tâm không ạ?"

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Từ An một cái, đưa tay lau vội hai bàn tay dính đầy dầu mỡ vào chiếc tạp dề, nhận lấy tờ rơi: "Cậu đến đây lần đầu à? Để tôi dẫn cậu vào xem."

Nói xong, bà ấy liền dẫn Từ An đi vào trong căn nhà cấp bốn, chẳng đợi anh kịp phản ứng.

Bên trong căn nhà bật đèn tuýp màu đỏ, rất nhiều người đang đi lại chọn lựa nguyên liệu giữa những kệ hàng san sát.

Người phụ nữ gỡ một bảng giá và một cây bút chì trên tường đưa cho Từ An, chỉ vào một ông lão: “Ở đây có đủ loại nguyên liệu, cậu cầm bảng giá này, muốn mua gì thì đánh dấu vào ô đó, mua bao nhiêu cân thì ghi số cân vào, sau đó đưa cho ông lão mặc áo khoác da kia, ông ấy sẽ lấy hàng và đóng gói cho cậu.”

Nói xong, người phụ nữ đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình, Từ An đi đến kệ hàng gần cửa ra vào nhất để xem xét.

Trên kệ hàng này bày bán các loại thịt lợn, nhìn sơ qua thì thấy đầy đủ các loại, nội tạng cũng có rất nhiều. Tất cả đều được đựng trong túi nilon màu đỏ, chất đống trên kệ, nước từ thịt chảy lênh láng xuống nền nhà.

Dưới ánh đèn tuýp màu đỏ, những miếng thịt này trông có vẻ rất tươi ngon. Nhưng mùi hương trong không khí lại nói cho Từ An biết, chúng đã bắt đầu bốc mùi rồi.

Lúc này, có một người điền xong vào bảng giá, đưa cho ông lão mặc áo khoác da, ông lão cầm lấy tờ giấy rồi mặc thêm một chiếc áo khoác dày, vén tấm màn phía sau lên, đẩy cánh cửa nặng nề bước vào trong.

Lúc này, Từ An mới phát hiện ra, phía sau ông lão là một kho lạnh.

Anh đi đến kệ hàng phía sau người khách kia, giả vờ tìm kiếm món hàng mình cần, dùng ánh mắt quan sát động tĩnh bên đó.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, ông lão ôm một sọt hàng lớn từ trong kho lạnh đi ra. Tuy đã mặc áo khoác dày cộp nhưng vẫn run cầm cập vì lạnh.

Người khách kia tiện tay cầm hai túi nguyên liệu lên kiểm tra, bỗng nhiên lớn tiếng mắng: “Sao hạn sử dụng lại không đúng thế này? Không phải ông nói là mới hết hạn sáu tháng sao? Cái này sắp hết hạn hai năm rồi. Hết hạn hai năm thì phải khác chứ, ông phải giảm giá cho tôi.”

“Đồ đông lạnh để trong kho lạnh thì hết hạn nửa năm với hết hạn hai năm có khác gì nhau đâu? Cậu không hài lòng thì cứ việc đi chỗ khác mà mua, đảm bảo cậu tìm khắp thành phố này cũng không có chỗ nào rẻ hơn ở đây đâu.”

“Ông chủ, tôi cũng không phải là người tham lam, mỗi cân giảm cho tôi một tệ là được.”

“Muốn mua rẻ hơn nữa cũng được, nhìn thấy mấy thứ bày trên kệ kia không, một tệ một cân, muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”

“Tôi là khách quen của ông đấy, giảm giá chút đỉnh có là bao.”

“Chúng tôi bán giá này coi như là làm từ thiện rồi, chỉ lấy chút công sức thôi. Cậu xem ngoài kia có bao nhiêu công nhân, bán rẻ hơn nữa thì đến tiền công cho bọn họ chúng tôi cũng không có mà trả.”

“Rồi rồi, lấy hàng cho tôi đi.”

Hóa ra là đồ hết hạn sử dụng, thảo nào lại rẻ như vậy.

Từ An không phải là người có tấm lòng bác ái, nhưng cũng không phải là kẻ vô lương tâm, anh chỉ là một người bình thường, có lương tri của riêng mình.

Phần lớn công nhân làm việc trên công trường đều trạc tuổi cha mẹ anh, nếu cha mẹ anh còn sống thì chắc cũng là một trong số họ.

Rất nhiều người trong làng từng giúp đỡ gia đình anh cũng đang làm việc trên công trường, Từ An không thể nào mua những nguyên liệu hết hạn sử dụng này về làm cơm hộp, sau đó bán cho họ được.

Lúc này, lại có một người khách khác đến lấy hàng, nhân cơ hội này, Từ An vội vàng rời khỏi đó.

Tiền bẩn thì dễ kiếm thật đấy, nhưng anh vẫn còn lương tri, không thể nào kiếm loại tiền đó được. Chỉ là không biết số nguyên liệu kia cuối cùng sẽ được bán đến những cửa hàng nào, được chế biến thành những món ăn gì, rồi ai sẽ là người ăn chúng.

Lúc về, Từ An đi đường vòng qua cổng làng phía Bắc, ghé qua nhà chú Quốc Thắng một lát, sau đó mới đi về nhà.

Từ Khang và Từ Nhạc đang ngồi xổm trước cổng, ngóng trông nhìn ra đường cái, vừa nhìn thấy Từ An, hai đứa nhỏ lập tức chạy như bay đến ôm chầm lấy chân anh.

“Anh ơi, mụ phù thủy với lão yêu quái đến nhà mình.”

“Đúng đấy, họ còn khen tụi em đáng yêu, cho tụi em kẹo, có phải họ là bọn bắt cóc mà anh hay kể không?”

Mụ phù thủy, lão yêu quái? Không phải là hai con yêu quái mà chúng mơ thấy sao? Sao lại đến nhà mình được nhỉ?

Từ An ngó vào trong sân, thấy có bảy tám người đang ngồi trong sân, trong đó có ba người đang ngồi quay lưng về phía cổng.

Cả ba người đều cởi giày, gác chân lên ghế, một tay xoa xoa bàn chân, một tay thì không ngừng khoa tay múa chân, lúc cao hứng còn có thể nhìn thấy tàn ảnh.