Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Hộp Ở Công Trường

Chương 17

Hiện tại trong thành phố có khoảng hai mươi công trường lớn nhỏ, mỗi công trường bán một ngày là cũng đủ tiền tiêu một tháng rồi. Chạy hết một vòng các công trường là cháu có thể nghỉ, yên tâm chờ ngày nhập học.”

Lời nói của chú Đống Lương đã vạch sẵn con đường “kinh doanh” cho Từ An, từ ngày đầu tiên cho đến ngày cuối cùng, rõ ràng rành mạch. Đại khái là kiểu “đánh nhanh rút gọn”, “vơ vét” xong thì chuồn thẳng.

“Nhưng mà, nếu cơm hộp của cháu mà ngon thì có thể tiếp tục bán ở công trường này. Mấy ngôi làng gần đây đều có người đến công trường này làm việc, cháu cứ chăm chỉ bán cơm hộp là được, không ai bắt nạt cháu đâu.”

“Ngày mai chú tan ca lúc mấy giờ? Tan ca rồi ghé nhà cháu ăn cơm, tự mình thử xem là cháu nên “đánh nhanh rút gọn” hay là nên “an cư lạc nghiệp” ở một chỗ.”

Từ An rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, nhưng người khác đâu có biết anh nấu ăn ngon. Hoàn cảnh gia đình anh như vậy, mọi người bình thường cũng chẳng ai đến nhà anh ăn cơm bao giờ, phần lớn đều là gọi ba anh em anh sang nhà họ ăn cơm.

“Được, vậy trưa mai nhé. Dạo này trời nóng quá, mười hai giờ trưa đã tan ca rồi, đến ba giờ rưỡi chiều mới làm tiếp, chú tranh thủ về nhà ăn cơm, ngủ trưa một giấc rồi quay lại làm việc.”

Sau khi đã hẹn thời gian cụ thể, Từ An chào tạm biệt chú Đống Lương rồi đi về. Từ Khang và Từ Nhạc đang ngủ ngon lành trong phòng, dường như chúng không hề hay biết anh trai mình đã đi đâu.

Sáng sớm hôm sau, Từ An vẫn dậy từ lúc bốn giờ sáng, ra vườn hái rau, bởi vì hôm qua đã hứa với chú Hai Quốc Cường là hôm nay sẽ tiếp tục cùng chú đi chợ bán rau.

Mọi thứ vẫn chưa chuẩn bị xong, với lại hôm nay cô Út sẽ đến nhà, có nhanh nhất thì cũng phải đến ngày mai mới có thể bắt tay vào kế hoạch bán cơm hộp, hôm nay vẫn phải ngoan ngoãn đi chợ bán rau, kiếm thêm chút tiền đã.

Hôm nay rau không có nhiều, ba cân cà chua, hai cân rau cải xanh, hai quả cà tím và hai cân ớt chuông, chẳng mấy chốc đã bán hết veo, tổng cộng thu được hai mươi ba tệ.

So với hôm qua, thu nhập hôm nay giảm đi gần một nửa.

Từ An định đến chợ đầu mối trong trấn tìm hiểu giá cả, bèn nhờ chú Hai Quốc Cường mang giùm sọt về giúp anh, sau đó rời khỏi chợ rau.

Chợ đầu mối nằm ở phía Đông Bắc của thị trấn, từ bát đĩa, xoong nồi… cho đến gạo, rau củ quả… đều có đủ cả.

Từ An vừa đi dạo vừa ghi nhớ giá cả và số lượng mua tối thiểu của từng loại thực phẩm.

Ví dụ như cánh gà đông lạnh, tối thiểu mười cân mới bán buôn, giá buôn là mười bốn tệ một cân, giá bán lẻ ngoài chợ là mười tám tệ một cân, như vậy là rẻ hơn bốn tệ một cân.

Đùi gà đông lạnh cũng vậy, tối thiểu mười cân mới bán buôn, giá buôn là sáu tệ một cân. Nếu mua một lần năm mươi cân thì có thể rẻ hơn một tệ mỗi cân.

Nhìn chung, giá cả ở chợ đầu mối rẻ hơn so với giá ngoài chợ khoảng 2 - 5 tệ, chỉ là số lượng mua tối thiểu khá lớn, mà nhà cậu lại không có tủ lạnh, mua nhiều quá không có chỗ bảo quản.

Lúc đi ra khỏi chợ đầu mối, vừa đến cổng thì có một người đàn ông trung niên đầu to tai béo tiến lại gần, ghé sát vào tai Từ An nhỏ giọng hỏi: "Cậu chủ đến đây mua thực phẩm à, thấy cậu ngó nghiêng khu vực thực phẩm nãy giờ. Giá cả ở chợ đầu mối vẫn còn cao lắm, tôi có chỗ khác rẻ hơn nhiều, cậu có muốn xem qua không?"

Nhìn bề ngoài, người đàn ông này có vẻ rất thật thà chất phác, nhưng vừa mở miệng là đã toát ra vẻ “láu cá” rồi, chắc chắn là không phải người làm ăn đàng hoàng.

Từ An không nói gì, lùi ra xa, xua tay từ chối.

Thấy vậy, người đàn ông cũng không tỏ vẻ khó chịu, lấy trong túi ra một tờ rơi nhét vào tay Từ An, nháy mắt ra hiệu “cậu hiểu mà”, sau đó đi tìm “con mồi” khác.

Đi được hơn trăm mét, Từ An mới mở tờ rơi ra xem, đó là tờ rơi quảng cáo của một công ty chế biến thực phẩm nhỏ.

Cánh gà đông lạnh, mua tối thiểu năm cân, mười tệ một cân; đùi gà đông lạnh, mua tối thiểu năm cân, ba tệ một cân; thịt lợn đông lạnh, mua tối thiểu năm cân, bốn tệ một cân…

Trên tờ rơi in hình ảnh của hơn hai mươi loại thực phẩm, giá cả rẻ hơn so với chợ đầu mối đến bốn năm tệ một cân.

Giá cả rẻ đến mức khó tin!

Nhưng chính mức giá rẻ đến khó tin này lại khiến Từ An bị hấp dẫn, nếu mua nguyên liệu với giá này thì mỗi hộp cơm tám tệ, anh có thể lãi được năm tệ.

Thôi thì cứ đến đó xem sao đã.

Từ An tìm đến địa chỉ ghi trên tờ rơi, cách chợ đầu mối không xa, đi bộ khoảng mười mấy phút là đến.

Môi trường ở đây nhìn qua đã thấy kém xa so với chợ đầu mối, nước thải chảy lênh láng trên mặt đất, đâu đâu cũng là nội tạng động vật thối rữa. Cứ mỗi khi có người đi qua là lại có một đàn ruồi nhặng bay lên, vo ve vo ve inh ỏi, ở một số góc tối còn có thể nhìn thấy cả giòi.