Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Hộp Ở Công Trường

Chương 11

Nói xong, Từ Hòa Bình lại chạy tới chỗ Từ Khang Từ Nhạc, nghịch cát cùng tụi nhỏ.

Nếu đã đưa tới cửa rồi, Từ An cũng không khách sao nữa, bắt đầu tính toán hai con cá này có thể làm món gì.

Mặc dù đầu cá không to, nhưng có hai con, vậy làm món canh đầu cá đậu phụ đi; thịt cá cắt lát làm cá vược xào.

“Hòa Bình, tới thôn Mã mua hai miếng đậu phụ về đây, buổi trưa ăn canh đầu cá.”

“Được.”

Từ Hòa Bình không lấy tiền trong tay Từ An, vèo một cái ra ngoài.

Năm người ăn cơm, hai chàng trai, còn có hai bé mèo tham ăn có thịt là có thể ăn được hai bát to, phải nấu gần nửa cân gạo mới đủ.

Từ An mở vò gạo ra nhìn, gạo đã sắp thấy đáy, đã nhìn rõ được phần gồ lên của đáy vò.

Chỉ còn lại hơn nửa cân gạo, mai phải đi mua ít gạo về. Những nghĩ tới mai cô nhỏ sẽ tới, nếu gạo trong nhà quá nhiều, đến lúc đó cũng không tiện than nghèo, vẫn nên để ngày kia rồi mua vậy.

Mướp đắng nhồi thịt là thức ăn thường ngày của người Hẹ, cắt mướp đánh thành đoạn nhỏ dài chừng ba ngón tay, bỏ vào trong nồi chần nước một phút rồi vớt ra đợi dùng.

Cắt thịt thành thịt băm, cho thêm một quả trứng gà, một ít nước tương và muối rồi khuấy đều.

Bình thường cần cho thêm tinh bột vào khuấy cùng, nhưng Từ An nhảy qua bước thêm tinh bột này. Mặc dù sẽ hơi ảnh hưởng tới vị, nhưng nói tóm lại vấn đề không lớn.

Nhét thịt đã trộn xong vào trong mướp đắng đã móc rỗng, chân lửa làm nóng dầu, chiến hai mặt của mướp đắng cho tới khi biến thành màu vàng.

Điều chế nước tương bí mật xối lên trên mướp đắng, chiên tới khi hết nước là xong, bày ra đĩa, món ăn đã hoàn thành.

Từ Hòa Bình ngửi mùi đã cực kỳ thèm ăn, nhưng hai đứa nhỏ Từ Khang Từ Nhạc cũng ở đây, cậu ta không tiện đi ăn vụng, vì vậy chỉ có thể ra sức nuốt nước miếng.

Món tiếp theo cần làm là canh đầu cá đậu phụ.

Chiên đầu cá đã ướp gừng và muối trong dầu nóng cho đến khi hai mặt biến thành màu vàng mang theo chút cháy, rồi cho thêm một lượng nước vừa phải ninh cho tới khi nước canh trắng đυ.c, rồi cho thêm đậu phụ, ninh thêm năm phút, cuối cùng cho thêm một lượng muối phù hợp, rải hành băm rau thơm vào là đã xong bắc bếp.

Dùng nước sôi chần lát cá vược cho đến khi nửa chín để định hình, phi thơm tỏi băm, cho thêm ớt hiểm rồi xào đều, sau đó đổ lát cá vào xào chín, thêm lượng muối thích hợp, rải hành băm rau thơm vào là hoàn thành.

Món cải thìa xào cuối cùng còn đơn giản hơn nữa, sau khi phi thơm tỏi thì đổ cải thìa vào xào mềm, thêm muối vào là được.

Ba món một canh một cơm mất nửa tiếng đồng hồ, giờ đã là mười một giờ trưa, vừa hay là thời gian ăn cơm.

Trừ Từ An ra, mấy người khác đã bị mùi hương này làm cho vô cùng thèm ăn từ lâu, khi bưng thức ăn ra, có thể nhìn thấy rõ trong mắt bà nội Từ mang theo mấy phần mong đợi.

Dưới tình huống cuộc sống cho phép, ai không muốn ăn một bữa ngon chứ.

Năm người quét sạch thức ăn trên bàn như gió cuốn mây tan, gần nửa cân cơm mới đủ năm người ăn, Từ Hòa Bình nhìn cái nồi trống không lẩm bẩm mình còn có thể ăn được một bát to nữa.

“An Tử, cậu học tay nghề nấu ăn này từ bao giờ thế.”

“Lúc bày sạp thường nghe thấy mọi người thảo luận thức ăn mua về sẽ làm thế nào, nghe nhiều nên biết thôi.”

Từ Hòa Bình chỉ cảm khái một chút, không hề truy cứu sâu, trên mặt cậu ta đột nhiên nở nụ cười gian trá: “Cậu biết chú Đống Lương nhà bà năm không?”

“Từ Đống Lương?”

“Đúng, là chú ấy.” Từ Hòa Bình gật đầu: “Chú ấy và những người khác trong thôn cùng tới công trường làm việc, đi được hai ngày về từng than vãn một trận.

Mọi người đều biết làm việc ở công trường rất mệt, nhưng không nghĩ tới thứ càng đáng sợ hơn cả làm việc mệt chính là thức ăn trong công trường.

Rau đều chỉ dùng nước nấu, xanh mơn mởn vàng choèn choẹt, nhìn là đã ngán; khó khăn lắm mới nhìn thấy một món thịt, nhưng trong cả nồi chỉ có ba miếng thịt, còn toàn là thịt mỡ.

Bữa trước ăn không hết, bữa sau cho thêm chút thức ăn khác vào nấu tiếp, cả một nồi toàn là đồ tạp nham.

Cơm nấu ở đó hoặc là nước quá nhiều giống y như cháo, hoặc là nấu không chín, cắn một miếng còn cộm răng.

Theo cách nói của chú Đống Lương thì chính là, đồ heo trong thôn ăn còn ngon hơn cái đó. Tức tới mức chú ấy bọc hai cái màn thầu to tới công trường, lúc ăn trưa ăn kèm màn thầu với cải muối cá khô còn ngon hơn cơm canh ở đó.”

“Gần đó không có quán ăn à, bọn họ làm việc ở công trường tiền lương cũng không thấp, cơm mười đồng tám đồng vẫn có thể ăn được mà.”

Từ Hòa Bình “Chậc” một tiếng.

“Có thì có, nhưng những quán cơm đó mắt chó khinh người, chê bọn họ làm việc ở công trường bẩn, không cho bọn họ vào quán ăn cơm. Trả tiền giống nhau lại chỉ có thể ngồi ngoài quán ăn, ai chịu nổi chứ. Còn chẳng bằng ăn cơm canh miễn phí ở công trường, ở đó còn có ghế có thể ngồi.

“Cũng đúng.”

Cái tay đang rửa chén đĩa của Từ An đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên anh nhớ tới ở tương lai khi lướt điện thoại đã từng nhìn thấy một video cá nhân, nội dung chính của video đó là ở nhà làm cơm hộp, mang tới công trường bán.

Hình như, cũng có chút lợi nhuận?