Qua hai ngày nữa tìm thời gian tới công trường trong thành phố đi dạo mấy vòng, xem làm thời vụ ở công trường có đãi ngộ gì, hẳn tiền lương sẽ không thấp hơn người học nghề.
Từ An dạo trong chợ một vòng, khi về tới vị trí bầy sạp, rau củ trên sạp của Từ Quốc Cường đã bán được hơn nửa.
Thấy rau củ còn lại cũng không nhiều, Từ An trở về cũng giúp đỡ rao hàng. Sau khi nói mấy công thức khác nhau về rau củ trên quầy với mọi người, rất nhanh bọn họ đã bán hết.
Mấy người còn bảo Từ An lần sau hãy bày ít rau củ khác, cũng nói mấy công thức nấu ăn khác.
Đầu năm nay ai ai cũng biết nấu cơm, nhưng cơm canh phần lớn mọi người làm ra chỉ dùng để chắc bụng, món ăn ngon chưa được bàn tới. Đặt ở ngày trước, có thể ăn no, còn có thể bữa nào cũng ăn được thịt, mặc kệ mùi vị thế nào cũng đều là cuộc sống tốt.
Nhưng theo kinh tế phát triển, sau khi tiền nhàn rỗi trong túi mọi người nhiều lên, bọn họ có thêm sự theo đuổi về mùi vị của thức ăn.
Bây giờ internet còn chưa phát triển như sau này, muốn làm món gì lên mạng tra một cái là có đủ mọi cách làm khác nhau tới từ các nơi trên toàn quốc. Cho dù là sau này khi internet khá phát triển, phần lớn những người có thể dùng điện thoại thuần thục đều là người trẻ tuổi.
Những công thức nấu ăn Từ An nói, đặt ở sau này rất bình thường, nhưng đặt ở hiện tại lại cho người ta một loại cảm giác mới mẻ, cách làm này nghe rất ngon.
Hôm nay có sự giúp đỡ của Từ An, Từ Quốc Cường về tới nhà sớm hơn mọi khi gần một tiếng.
Thím hai thấy Từ Quốc Cường nhanh vậy đã bán sạch rau củ, vô cùng vui vẻ, vừa đưa ông quần áo thay ra giặt, vừa vui vẻ nói: “Hôm nay cải trắng và đậu cove được hoan nghênh như vậy, mai ông hái nhiều một chút, nhân lúc dễ bán thì bán nhiều một chút.”
Con nhà Từ Quốc Cường đã đi học đại học, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng bọn họ, Từ Quốc Cường thay quần áo sạch ngay trong sân, đặt quần áo dính không ít bùn ở cạnh giếng.
“Không phải hôm nay rau được hoan nghênh, là cái miệng kia của An Tử quá giỏi.”
“An Tử lại sao vậy?” Thím hai ngồi xuống cạnh giếng, ép chút nước giếng lên bắt đầu giặt quần áo.
“Hôm nay nó cũng tới chợ bầy sạp bán rau, ngồi ở ngay cạnh tôi. Cái miệng nó rất biết ăn nói, vừa mở miệng đã dụ được một đống người mua sạch rau củ trên sạp của nó. Tôi là dính lợi từ nó, mới bán xong sớm về nhà.”
“Giỏi vậy cơ à, trước đây đều là bà Bảy đi bày sạp, không nghĩ tới nó còn có bản lĩnh này.”
“Là một đứa nhỏ rất tốt, sáng mai tôi muốn dậy sớm một chút, hái thêm chút rau lên chợ bán.”
“Không phải ông nói hôm nay là dính lợi của An Tử sao?”
“Mai chúng tôi vẫn bày sạp cạnh nhau.” Từ Quốc Cường đắc ý nói.
Từ An về tới nhà, cách nhà cũ rất xa đã nghe thấy tiếng khóc đinh tai nhức óc của hai nhóc con trong nhà, lấn ất toàn bộ tiếng nói của bà nội.
“Sao trong nhà lại có hai bé mít ướt vậy, tiếng khóc to như thế, sắp khóc điếc luôn tai anh rồi.”
“Anh!”
“Oa hu hu hu, anh!”
Hai đứa nhỏ nghe thấy giọng của Từ An, lập tức ngừng tiếng khóc lại, giãy ra khỏi tay bà nội Từ, chạy về phía cổng nhà.
Từ An vừa mở cổng, hai đứa nhỏ đã một trái một phải ôm lấy cẳng chân Từ An, nước mắt nước mũi dính lên hai chân anh.
May anh đang mặc quần cộc, nếu không phải thay một cái quần khác rồi.
“Ngồi vững nào, cất cánh đây.”
Hai đứa nhỏ nghe vậy lập tức đặt mông ngồi lên chân dính đầy bùn đất của Từ An, ôm chặt bắp chân anh. Thôi rồi, lần này phải giặt hai cái quần rồi.
Sau khi động đậy cảm nhận được hai đứa nhỏ đã ngồi vững, Từ An sải bước đi về phía trước, Từ Khang Từ Nhạc phát ra tiếng hét vui vẻ.
Sau khi nghịch một lát, anh đuổi hai đứa nhỏ tới chỗ gốc cây nghịch cát.
Nhìn trời, trời quang vạn dặm không mây, khoảng thời gian buổi sáng này tính là khá mát mẻ.
Từ An ôm bà nội Từ ra, để bà nằm trên chiếc ghế bập bênh dưới gốc cây long nhãn, tiếp đó đi chuẩn bị cơm canh buổi trưa.
Anh nhấc tảng đá đậy ở trên giếng ra, kéo một sợi dây thừng bên giếng, đầu cuối của dây thừng buộc với một cái túi nilon, bên trong đựng hơn phần tư cân thịt heo hôm qua còn dư.
Còn nhiều thịt như này, vậy làm mướp đắng nhồi thịt, cải thìa xào cộng thêm một bát canh trứng cà chua, hai món ăn một món canh, hoàn mỹ. Lúc Từ An chuẩn bị thức ăn, cổng nhà bị gõ vang, mở cửa ra nhìn thì là Từ Hòa Bình tới, trong tay còn xách hai con cá vược.
Cậu ta cợt nhả nhét hai con cá vào trong tay Từ An, rồi chạy tới cạnh bà nội Từ ngồi xuống nhanh như chớp: “Chào bà bảy, chân bà tốt hơn chưa ạ.”
“Là Hòa Bình à, tới tìm An Tử sao còn mang theo cá, lần sao không được phép thế nữa, nếu lần sau còn mang cá tới bà sẽ bảo An Tử đuổi cháu ra ngoài.”
“Bà bảy, bố mẹ cháu có việc ra ngoài rồi, cháu tới nhà bà ăn chực, hai con cá này là khẩu phần lương thực của cháu.”