“Cà xào thịt băm?”
Nghe thấy nghi vấn này của chị gái đội nón bảo hộ, Từ An không khỏi vỗ đầu một cái.
Xào cà khá tốn dầu, bên này nấu cà thường hấp nhiều, xào ít. Loại thức ăn tốn dầu như cà xào thịt băm thường chỉ được nhìn thấy trong quán ăn, gia đình bình thường không biết, cũng không biết làm.
Từ An lập tức nhiệt tình giải thích cách làm cà xào thịt băm với chị gái đội nón bảo hộ, còn thu hút mấy người lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, rõ ràng là đã nghe vào.
Đợi Từ An nói xong, một người sau lưng chị gái đội nón bảo hộ lập tức duỗi tay lấy một quả cà, lại lấy mấy quả ớt xanh, nhìn thì là muốn thử một chút cách nấu cà xào thịt băm Từ An đã nói này.
Trên sạp chỉ có tổng cộng ba quả cà, vừa thấy phía sau có không ít người đều có ý muốn mua.
Chị gái đội nón bảo hộ tính toán trong lòng một chút, giá cả cũng không đắt, ngay cả cách làm ông chủ cũng đã nói xong rồi, không mua thì không phải lắm.
Trước khi người khác duỗi tay ra, chị gái đội nón bảo hộ cướp trước cầm hai quả cà còn lại lên đưa cho Từ An ra hiệu anh cân một chút, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha nói: “Nếu cách chế biến này không ngon, mai tôi sẽ tìm cậu đòi tiền.”
Từ An vừa nghe lập tức vui vẻ, cười nói: “Nếu làm ngon, lần sau gặp được em chị mua nhiều thêm chút nhé.”
Bên này năm ba người tụ tập lại một chỗ đã thu hút những người khác tới đây, thấy có người mua, những người khác thấy rau củ này không tệ, bản thân cũng cần, vì vậy cũng mua ở chỗ Từ An.
Từ An lại biết ăn nói, vốn chị gái đội nón bảo hộ chỉ muốn mua cà, bây giờ không chỉ mua hai quả cà, còn tiện mua thêm nửa cân ớt xanh và một cân cà chua.
Nửa cân cà chua dùng để xào trứng gà, nửa cân cà chua dùng làm trái cây ăn.
Chỉ chị gái này đã mua mất một phần ba rau củ, phần còn lại một người xem một chút rồi cũng lập tức mua hết.
Từ Quốc Cường ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, Từ An này vừa bày sạp không tới hai mươi phút đã bán sạch toàn bộ, thằng nhóc này giỏi thật.
Hai người đứng ở cuối cùng nghe xong công thức làm cà xào thịt băm của Từ An, vốn cũng muốn mua một ít, không nghĩ tới chỉ chớp mắt đồ trên quầy hàng đều đã bị bán sạch, bèn định tới chỗ khác xem xem, nhưng vừa quay đầu đã bị Từ An gọi lại.
“Đây là chú hai nhà tôi, là người giỏi trồng trọt được công nhận trong thôn, hai người nhìn chỗ rau củ này của chú ấy đi, có phải rất tươi mọng không?”
Dưới sự chào hàng tích cực của Từ An, hai người vốn muốn rời đi mỗi người xách một túi cải trắng và một số rau củ khác từ quầy của Từ Quốc Cường đi.
Sau khi hai người rời đi, Từ Quốc Cường nói một tiếng cảm ơn với Từ An, Từ An xua tay lia lịa.
“Chuyện tiện tay mà thôi, không là gì cả, mọi người trong thôn cũng giúp cháu không ít.”
Vừa nói Từ An vừa cuộn cái bạt lại đặt vào trong sọt: “Chú hai, cháu muốn lên chợ đi dạo một lát, chú trông sọt này giúp cháu với, lát nữa cháu sẽ về.”
“Được, đi đi.”
Từ An vừa giúp ông ấy mời chào khách hàng, chuyện nhỏ như giúp trông coi sọt này không tính là gì cả, Từ Quốc Cường lập tức đồng ý.
Hôm nay Từ An tới chợ sáng trừ để bán rau ra còn có một mục đích khác, đó chính là muốn xem thử có thể tìm được công việc khác không.
Sản lượng mỗi ngày của vườn rau có hạn, sản lượng hôm nay được tính là cao. Khi sản lượng ít có lẽ chỉ có mấy quả cà chua, chỉ đủ nhà mình ăn một bữa.
Cho dù mỗi ngày đều có sản lượng như hôm nay, đó cũng chỉ là thu nhập không tới sáu mươi đồng, tính tới tính lui một tháng nhiều nhất một nghìn tám, còn không bằng tới công trường làm thời vụ. Một ngày tám mươi, một tháng có thể được hai ngàn tư, nhiều hơn bán rau sáu trăm.
Anh nhìn mỗi quầy hàng một lượt, trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ, rồi lại nhanh chóng bị Từ An gạt đi.
Chủ yếu là trên người anh chỉ có vốn khởi nghiệp không tới một trăm, những món như xúc xích nướng, bánh kẹp trứng, bánh quế trứng rất được học sinh yêu thích cần dùng tới thiết bị đồ điện, chỉ có thể gạt bỏ toàn bộ.
Còn lại trong phạm vi cân nhắc thì chỉ có những món chín có thể làm xong tại nhà, cầm thẳng lên chợ bán như bánh mì sandwich và món kho vân vân.
Nhưng trên trấn, loại thực phẩm hiện đại như bánh mì sandwich không được ưa thích, hai miếng bánh mì kẹp chút rau và thịt, đối với người phải xuống đồng làm việc hoặc người làm công mà nói, không động hai cái đã tiêu hóa hết rồi, không thể no bụng.
Món kho thì có thể cân nhắc, mùi thơm đậm đà, mùi vị cũng ổn, cắt ra đựng vào đĩa thì chính là một món ăn trên bàn cơm.
Nhưng xem giá cả đồ đông lạnh một chút, Từ An lập tức tạm biệt.
Chân gà đông lạnh mươi lăm đồng nửa cân, cánh gà đông lạnh mười tám đồng nửa cân, đùi gà đông lạnh rẻ hơn một chút tám đồng nửa cân. Giá của mấy thứ tạp nham như nội tạng lợn còn bán đắt hơn thịt lợn, những thứ như thịt bò thì càng nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.
Trừ những hương liệu ra, tiền còn lại nhiều nhất chỉ có thể mua được một hai cân, chút xíu đồ này một người nếm chút là đã chẳng còn.
Xem tới xem lui vẫn cảm thấy tới công trường làm việc vặt khá đáng tin, sau khi sống lại sức mình đã trở nên mạnh hơn, chuyển đồ chừng năm mươi cân rất nhẹ nhàng, công trường mới là chốn về cuối cùng của mình.