Đợi sau khi Từ Hòa Bình rời khỏi, Từ An lục giấy bút từ trong phòng ngủ ra, bắt đầu tính toán.
Cơm hộp có thể làm ở nhà, thời tiết bây giờ cũng không cần mấy thứ như hộp giữ ấm, làm hai cái thùng xốp to là đủ dùng. Trong nhà chỉ có dầu muối nước tương đường trắng, còn cần thêm không ít gia vị, dự tính phần này chi ra hai mươi đồng.
Cơm hộp cơm hộp, hộp đóng gói, túi nilon, đũa, thìa những thứ này đều phải có, chẳng qua mấy thứ này đều không đắt, lần đầu thử nghiệm cũng sẽ không làm quá nhiều, năm đồng là có thể giải quyết.
Tiếp theo là cái quan trọng nhất trong những cái quan trọng, cơm canh trong cơm hộp.
Từ An nhớ lại những video bán cơm hộp ở công trường đã nhìn thấy trên kênh video ngắn kia, về cơ bản đều là ba món, một món thịt, một món nửa mặn nửa chay, một món thuần chay.
Vậy cứ tính toán số lượng theo sắp xếp này.
Món thịt trước tiên cứ chọn thịt kho tàu đi, mỗi suất cơm hộp ước chừng hai lạng cả thịt lẫn nước sốt, thịt sống mua một cân là đủ. Nếu làm thịt kho tàu phải dùng thịt ba chỉ, giá cả đắt hơn một chút, phải mười ba đồng nửa cân, một cân cần hai mươi sáu đồng.
Nửa mặn nửa chay thì làm trứng xào cà chua là được, trong nhà đã có sẵn cà chua. Trứng gà có thể mua một phiên về, bình thường nhà mình cũng có thể ăn, tổng cộng hai mươi đồng.
Một món chay cuối cùng thì nấu cải thìa xào là được, thanh đạm, có thể giải ngấy.
Thống kê một chút, tổng cộng cần tiêu phí sáu mươi ba đồng, riêng nguyên liệu nấu ăn thì chi ra ba mươi tám, quy rau củ nhà mình trồng thành tiền thêm vào thì là khoảng bốn lăm.
Số lượng mua càng nhiều, giá vốn sẽ càng thấp. Nếu mỗi ngày có thể mua một số lượng nhất định cố định, giá mua của món thịt mỗi nửa cân có thể giảm hai ba đồng, chi phí tổng thể còn có thể giảm mười đồng tám đồng.
Chỉ là không rõ định giá cơm hộp là bao nhiêu mới phù hợp, nếu định giá quá cao nhóm công nhân sẽ không mua.
Cho đến khi tốt nghiệp đi làm, Từ An chưa từng ăn đồ hộp bên ngoài, đều hoặc là tự mình nấu cơm, hoặc là ăn món thập cẩm trong nhà ăn, không hề hiểu biết về giá tiền của cơm hộp và thức ăn nhanh lúc này.
Sau khi đi làm bữa trưa cậu có ăn cơm hộp, nhưng vào năm 16 cơm hộp phải mười lăm đồng, dùng giá cả này ở công trường hoàn toàn không có đường sống.
Vẫn nên tới xung quanh công trường nghe ngóng thử tình huống rồi lại đưa ra quyết định vậy.
Hắn tới nhà Từ Hòa Bình, cửa đang khóa, người không về nhà, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Đi dạo trong thôn một vòng, cuối cùng anh tìm được người đang hết sức phấn khởi chơi bắn bi với một đám trẻ bảy tám tuổi dưới gốc cây đa đầu thôn, xem ra cậu ta đã thắng không ít, bên chân chất một đống bi lớn.
“Hòa Bình, tôi tới công trường đi loanh quanh một vòng xem bên đó có những thức ăn gì, cậu có đi không?”
“Đi đi đi, đợi tôi chơi xong ván này đã, sắp thắng rồi.”
Biết Từ Hòa Bình nói là sẽ đi, nhưng nghe vào sao giống như đang bảo mình đi sang một bên vậy.
Đợi hai phút, cuối cùng Từ Hòa Bình đã thắng được ván này, cậu ta bọc đầy hai bọc viên bi, rời đi cùng với Từ An trong ánh mắt u oán của đám nhỏ.
Từ thôn lên trấn cần nửa tiếng đồng hồ, từ trấn tới công trường trong thành phố cũng cần nửa tiếng.
Thôn Từ không to, tìm hiểu ngược dòng lên ba bốn đời trước sẽ phát hiện, thôn bọn họ là từ ngoài tới đây.
Thôn Từ do đời ông nội của ông nội gặp phải mất mùa, một phần lớn mọi người một đường xuôi nam, có hai anh em lựa chọn đặt chân ở vùng hoang vu giáp biển này,
Trải qua nhiều năm xây dựng và phát triển, từ hai hộ gia đình ban đầu, con đàn cháu đồng đến hơn hai mươi hộ bây giờ, cũng trở thành thôn Từ hiện nay.
Bên ngoài thôn Từ có xe ô tô dừng ở trạm, bảy giờ sáng, mười một và mười hai giờ trưa sẽ có một chuyến xe khách lên thành phố, hai người vừa hay đến kịp chuyến xe mười hai giờ.
Sau khi Từ Hòa Bình lên xe lập tức lấy bi đựng trong bọc ra đếm, đến xong viên cuối cùng, cậu ta vui mừng hớn hở muốn chia sẻ niềm vui thắng lợi của mình với Từ An, nhưng lại phát hiện Từ An đang mang dáng vẻ phiền não.
“An Tử đang nghĩ gì vậy?”
Từ An nói suy nghĩ của mình ra, Từ Hòa Bình nghe mà hai mắt sáng lên, vỗ ngực tự đề cử bản thân: “Tôi không biết mấy thứ nấu cơm này, nhưng bảo giúp đỡ thì không thành vấn đề.”
Sau đó cậu ta lại giới thiệu ao cá nhà mình.
“Đây cũng tính là làm chính sự rồi đúng không, tối nay về nhà tôi tìm ba mẹ kéo chút tài trợ. Tiền thì không nói, nhưng chắc có thể kéo được một ít cá.”
Từ An hiểu suy nghĩ của Từ Hòa Bình, cậu ấy không phải Thiện Tài Đồng Tử, tặng cá nhà mình đi linh tinh khắp nơi. Chỉ là cậu ấy biết hoàn cảnh khó khăn bây giờ của anh, muốn cố gắng hết khả năng giúp đỡ anh một tay.
“Tôi nhận ý tốt của cậu, nhưng đây là việc làm ăn, mọi thứ phải rõ ràng, chỗ nào thật sự cần dùng tới cá thì phải tính tiền, nên tính bao nhiêu thì phải tính bấy nhiêu.”
“Có đồ miễn phí còn không cần, đầu óc cậu có vấn đề à.”