Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Hộp Ở Công Trường

Chương 5

Nhưng hai đứa nhỏ không muốn ra ngoài, chúng nó hít sâu hương cà xào thịt băm trên bàn bếp.

“Anh, là mùi thịt, mùi thịt rất thơm rất thơm.”

“Anh, ngửi mùi này muốn ăn quá, lát nữa em muốn ăn hai bát cơm!”

“Ừ ừ, ăn nhiều chút mới có thể cao lớn nhanh.”

“Có thể cao như anh không?”

Từ An liếc nhìn Từ Nhạc một cái, là con gái mà cao tới một mét tám thì cao quá. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng anh vẫn phụ họa nói: “Mỗi bữa hai bát cơm là có thể cao hơn cả anh.”

“Còn cao hơn cả anh trai thì là cao bao nhiêu.”

“Chính là cao hơn anh trai.”

“Anh, em cũng muốn ăn hai bát cơm, lớn lên cao hơn anh.”

“Được, sau này các em đều cao hơn anh.”

Đời trước hai đứa nhỏ này chịu khổ bốn năm ở nhà cô nhỏ, sau đó cho dù Từ An có ý muốn bổ sung dinh dưỡng cho hai đứa, nhưng hai đứa đều không thể cao hơn Từ An.

Từ Nhạc một mét sáu hai, Từ Khang một mét bảy ba.

Chiều cao này của Từ Nhạc đặt trong nhóm con gái được tính là chiều cao trung bình, không tính là thấp.

Nhưng Từ Khang so với các bạn cùng tuổi cao phổ biến hơn một mét tám thì thật sự hơi thấp.

Bố Từ mẹ Từ một người một mét bảy tám một người một mét sáu tám, ở thế hệ của bọn họ đều được tính là người cao to. Có gen này ở đó, chỉ cần dinh dưỡng đầy đủ hẳn có thể để Từ Nhạc cao tới một mét bảy, Từ Khang cao tới một mét tám lăm.

Tạm thời lấy cái này làm mục tiêu đi.

Bếp củi nấu cơm rất thơm, nhưng cũng rất thử thách kỹ thuật của con người. đun tới khi có thể nghe thấy những tiếng “lèo xèo” nho nhỏ phát ra từ trong nổi là phải lập tức rút hết củi lửa, để hơi ấm còn lại trong bếp tiếp tục làm nóng.

Rút củi khoảng mười phút là có thể bắc nồi ra, thường thì lúc này còn có thể có được một miếng cháy hoàn mỹ.

Rải đường trắng lên, bẻ cháy cơm thành mấy miếng thì chính là một phần đồ ăn vặt hấp dẫn.

Bình thường cơm trưa đều được ăn trên bàn vuông trong phòng khách, nhưng bây giờ bà nội Từ đi lại không tiện, Từ An dùng hai băng ghế gỗ dựng thành một cái bàn đặt ở trước giường bà nội, rồi dọn mấy băng ghế tới, một chiếc bàn ăn đơn sơ đã hoàn thành.

Có lẽ do mùi vị thức ăn Từ An làm rất ngon, không chỉ Từ Khang Từ Nhạc ăn được hai bát cơm to, mà ngay cả bà nội Từ cũng hiếm khi tăng thêm được nửa bát.

Sau khi ăn cơm xong, hai đứa nhỏ Từ Khang Từ Nhạc ngồi xụi lơ trên ghế, vén áo lên bảo Từ An và bà nội nhìn cái bụng căng tròn lên của chúng nó.

“Anh, thịt ngon, bụng ăn tới to tròn no quá.”

“Anh, em thích ăn thịt, heo thật đáng yêu.”

“Hai nhóc mèo con tham ăn, tối nay chúng ta tiếp tục ăn thịt.”

Bà nội Từ nhìn ba người tương tác, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn một bàn thịt này, cảm thấy vị trí trái tim hơi đau.

Ăn xong cơm trưa, dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, cuối cùng Từ An cũng có được một chốc thời gian rảnh rỗi.

Anh chuyển một cái ghế bập bênh ra ngồi dưới gốc cây long não trong sân, trên cây đã kết không ít quả nhỏ, qua thêm hai tháng nữa là có thể ăn được.

Gió mát thổi từ từ đến mức Từ An hơi mơ màng buồn ngủ, nhưng khi anh sắp ngủ, cổng nhà bị đẩy ra “cạch” một tiếng.

Một nam sinh cắt tóc ngắn, mặc áo sơ mi hoa và chiếc quần cộc in cây dừa, dáng người đầy đặn đi vào, mở miệng lớn tiếng ồn ào: “Từ An, Từ An.”

Từ An bị một chuỗi tiếng động này làm giật mình tỉnh lại, thấy người tới là bạn thân từ nhỏ của mình – Từ Hòa Bình, anh nhỏ giọng mắng: “Giữa trưa không ngủ, ồn ào cái gì đấy.”

“Tôi vừa từ nhà bà ngoại về đã nghe nói cậu xảy ra chuyện, dọa chết tôi rồi.” Từ Hòa Bình kéo ghế ngồi xuống cạnh Từ An: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đời trước Từ Hòa Bình cũng hỏi câu hỏi này, khi đó anh đáp lại thế nào đã quên rồi, dù sao cuối cùng diễn biến thành cảnh Từ Hòa Bình thường xách hai con cá tới, mỹ danh nói đây là tiền cơm.

Khi Từ An nói chuyện anh đè nhỏ giọng lại, chỉ sợ bà nội Từ nghe thấy: “Chỉ là xuống sông mò cá, không nghĩ tới nước quá lạnh chân bị chuột rút, không phải chuyện gì lớn.”

“Há, muốn ăn cá thì nói với tôi, tôi tới ao mò hai con cho cậu không phải được rồi sao.”

“Cá trong ao nhà cậu là nhà cậu nuôi để bán, cá trong sông là trời sinh trời nuôi, không giống nhau.”

“Cũng chẳng phải bữa nào cậu cũng ăn, cách ba hôm năm bữa ăn hai con cá thì làm sao, tôi còn không có ý kiến thì cậu có ý kiến gì.”

Từ An bị những lời này của Từ Hòa Bình chặn họng, bởi vì đời trước Từ Hòa Bình đã thật sự làm như vậy.

“Vậy cũng đừng, đừng để đến lúc đó ba mẹ cậu nhìn thấy tôi là phiền.”

“Phiền cái gì mà phiền, hai bọn họ cả ngày đều nhắc mãi cậu học tập thành tích tốt, vừa biết làm việc vừa lo được việc nhà, đã sắp khen tới lên trời luôn rồi, hận không thể đổi hai ta cho nhau, cậu là con trai của bọn họ mới tốt.”

Từ An cười không đáp, chân phải chống trên đất, ghế bập bênh lắc lư “cót két cót két”. May mà Từ Hòa Bình nghĩ thoáng, nếu không đổi thành người khác thì đã sớm nảy sinh tâm lý phản nghịch mà ghét mình rồi.

Từ Hòa Bình nhìn Từ An, bỗng nhiên tới gần bên tai anh nhỏ giọng nói: “Tôi nghe được một chuyện ở nhà bà ngoại, có liên quan tới cô nhỏ nhà cậu.”

Cô nhỏ Từ Quyên? Từ An bỗng chốc lên tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hòa Bình, đợi đoạn sau của cậu ta.