Cậu ta ra vẻ hắng giọng, đợi tới khi Từ An đã hơi mất kiên nhẫn, nghĩ xem có cần cho cậu ta một chiêu khóa cổ hay không, cuối cùng Từ Hòa Bình cũng thần thần bí bí lên tiếng.
“Trong thôn bà ngoại tôi có một bà đồng, rất nhiều người không sinh được con và muốn có con trai đều tới tìm bà ấy, mấy ngày trước tôi nhìn thấy cô nhỏ cậu và mấy người không quen cùng nhau tới nhà bà đồng.
Nghe bà đồng đó nói, cô nhỏ cậu mệnh vốn không con, muốn có con thì phải nhận nuôi một đứa trước, phá mệnh này. Chỉ cần dì ấy có thể đối xử tốt với đứa nhỏ đó, là có thể có con của chính mình.”
Trong lòng Từ An lập tức sáng tỏ.
Khi bà nội ngã bị thương không xuất hiện, khi bà về nhà chữa trị cũng không xuất hiện, giờ đã sắp qua một tuần rồi, cô nhỏ mới xuất hiện nói muốn tới nhà thăm bà nội, xem ra là đã tin lời bà đồng đó, mưu tính lên người Từ Khang Từ Nhạc.
Lúc này Từ Hòa Bình vẫn đang hứng thú bừng bừng tám chuyện: “Ánh mắt cô nhỏ cậu cao thật, trong thôn bà ngoại tôi có mấy đứa nhỏ mồ côi, dì ấy nhìn qua cảm thấy không thích hợp thì thôi đi, còn bới móc tật xấu của người ta.
Nói chuyện chậm một chút thì cảm thấy người ta nói lắp, sợ sau này con của dì ấy cũng nói lắp, có một người trên mặt có mấy nốt ruột, thì nói người ta là mặt rỗ; còn có một người dinh dưỡng không tốt đầu to thân thể nhỏ, dì ấy nói người ta có bệnh truyền nhiễm.
Làm người giới thiệu tức tới đuổi thẳng dì ấy ra ngoài, nói trong mệnh dì ấy không nên có con cái. Cô nhỏ cậu tại chỗ cãi nhau với người ta, nếu không phải có người can ngăn, nhìn khí thế đó có lẽ có thể đánh nhau luôn đó.”
Đây không phải là bới móc tật xấu của người ta, mà là trong lòng đã tính toán dẫn Từ Khang Từ Nhạc đi như thế nào.
Mặc dù Từ Khang Từ Nhạc cũng dinh dưỡng không đủ, nhưng chỉ là sắc mặt hơi vàng vọt, thân thể khỏe mạnh, trông cũng xinh xắn.
So những đứa trẻ khác với Từ Khang Từ Nhạc, vậy chẳng phải là mũi chẳng ra mũi, mắt chẳng ra mắt sao.
Cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, đời trước cô nhỏ dẫn Từ Khang Từ Nhạc đi mới hai tháng đã kiểm tra ra mang thai, sau khi mang thai cô ấy lập tức ngựa không ngừng vó nhờ người đưa Từ Khang Từ Nhạc về lại nhà họ Từ.
Từ Khang Từ Nhạc chân trước vừa bước mới vào cửa, chân sau cô nhỏ đã ngã một cái, suýt không giữ được đứa nhỏ. Lần này cô ấy mới hoàn toàn tin tưởng lời bà đồng, để đứa nhỏ có thể sinh ra thuận lợi, lại đón hai đứa nhỏ trở về, còn đưa vào hộ khẩu, lần này cho tới khi đứa nhỏ ra đời cũng không xảy ra vấn đề gì nữa.
Mặc kệ có phải trùng hợp hay không, đời này Từ An không thể để cô nhỏ dẫn em trai em gái đi được.
Còn cô nhỏ có thể có con của mình hay không, liên quan quái gì tới anh.
Chân phải Từ An lại đạp một cái, chiếc ghế bập bênh lại bắt đầu lắc lư “cót két cót két”.
Nhưng không lắc được hai cái đã bị Từ Hòa Bình ấn lại, cậu ta kinh ngạc nhìn Từ An: “Cậu rất không bình thường, trước đây nói tới cô nhỏ cậu đều sẽ mắng mấy câu, sao hôm nay im lặng vậy.”
“Cậu có tinh thần nhỉ, trong sân có rất nhiều đồ lặt vặt, cần dọn dẹp một chút, vừa hay cậu tới phụ một tay đi.”
Từ An vừa nói vừa đi vào phòng bếp lấy hai đôi bao tay ra, ném một đôi nền xanh in đóa hoa đỏ thẫm cho Từ Hòa Bình.
“Cậu đúng là không khách sáo.” Từ Hóa Bình nhận lấy bao tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Thẩm mỹ này của cậu dung tục quá, đỏ thẫm phối với xanh thẫm.
“Phối hợp hoàn hảo với áo sơ mi in hoa và quần cộc in cây dừa trên người cậu.”
Nhà Từ An chiếm diện tích không tính là lớn, nhưng sân lại rất lớn, khoảng sáu mươi mét vuông. Chẳng qua trong sân này chất đống đầy các loại đồ lặt vặt, trong đó nhiều nhất là đủ loại củi đốt.
Về cơ bản những củi đốt này đều là Từ An tan học về nhà trên đường tìm mang về, về tới nhà vừa phải nấu cơm vừa phải chăm sóc em trai em gái còn phải học bài, không có thời gian dọn dẹp, nên cứ chất ở trong sân đây một đống kia một đống.
Hai người dọn ra một khoảng đất trống, chọn hai gốc cây đặt ở dưới đáy, dùng những cành cây dài bày hướng ngược lại, nền đống củi đã được làm xong.
Chặt củi đốt còn lại thành độ dài đồng đều, chồng lên từng tầng từng tầng. Lại tìm mấy cái bao tải, bỏ lá khô chất đống rải rác vào bao, đặt dựa vào tường.
Đồ linh tinh lặt vặt còn lại nên vứt thì vứt, có thể bán lấy tiền thì đựng vào bao, đợi người thu gom rác tới thu.
Hai người thu dọn một lượt như vậy, sân nhà lập tức trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều.
Có thời gian lát bùn đất này thành gạch đá cuội, lại trồng thêm chút hoa cỏ, thì chính là kiểu nhà nghỉ dưỡng người thành phố tương lai hướng tới.
Từ Hòa Bình chiếm cứ cái ghế bập bênh của Từ An, nằm ở trên đó hai chân đạp đất: “An Tử, sao bỗng dưng sức cậu lại lớn thế, lục tục dọn dẹp một lúc cũng không thấy thở dốc.”
Cậu ta vừa nhắc nhở như thế, Từ An mới phát hiện ra có điểm khác thường, bình thường em trai em gái ôm một người anh đã hơi tốn sức, sáng nay lại một tay một người ôm hai đứa nhỏ cùng lúc, còn đi loanh quanh trong sân cả ngày.
“Có lẽ khoảng thời gian này làm khá nhiều việc tốn sức nên sức lực cũng lớn hơn một chút.”