Vườn rau anh muốn tới bây giờ là nơi bà nội Từ tự mình khai khẩn xây dựng ở bờ sông, những nhà khác trong thôn cũng khai hoang vườn rau bên sông, mảnh này nối tiếp mảnh kia, dùng cây tre quây thành hàng rào chia tách vườn rau của mỗi người.
Theo ký ức trong đầu, Từ An tìm được vườn rau nhà mình.
Vừa nhìn, Từ An lập tức hóa đá, cuối cùng anh đã hiểu tại sao bà nội lại không tiếp lời của mình.
Năm nay bà nội không trồng đậu cô ve, mà là trồng cà chua!
Quả nhiên ký ức quá xa không đáng tin.
Cảm khái một lát, rồi Từ An nhanh chóng ném những suy nghĩ loạn xạ đi, đặt lực chú ý vào việc trưa nay ăn gì.
“An Tử hái rau à.”
Từ An đang nghiêm túc nghĩ xem nấu gì ngon thì bị một tiếng chào hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ, anh quay đầu nhìn lại, là dì Hồng hàng xóm.
Dì Hồng giống với trong ký ức, một đầu tóc ngắn gọn gàng, khi nói chuyện hai mắt cong cong như đang cười, một loại cảm giác thân thiết phả vào mặt.
Tên ban đầu của dì Hồng họ Hàn, sở dĩ được gọi là dì Hồng là bởi vì một năm bốn mùa dì đều mặc áo đỏ, có lẽ kiểu dáng sẽ khác nhau, nhưng màu sắc đều là màu đỏ.
“Dì Hồng.”
“Dì vừa nhận được điện thoại cô nhỏ cháu gọi tới, nói sáng ngày mốt sẽ tới thăm bà nội, tới lúc đó có cần gì hãy tới tìm dì nhé.” Dì Hồng hơi lo lắng dặn dò, trong lòng cảm thấy thổn thức thay cho nhà Từ An.
Khi chưa lấy chồng cô nhỏ nhà Từ An là một người rất tốt, nhưng từ sau khi gả đi, tính cách càng ngày càng kỳ lạ.
Trước đây khi ba Từ mẹ Từ còn sống, cô ta còn tính là nề nếp, nhưng hai năm nay càng ngày càng ầm ĩ, mỗi lần trở về đều sẽ cãi nhau đỏ mặt tía tai với bà nội Từ, rồi giải tán trong không vui.
“Vâng ạ, làm phiền dì Hồng tự mình chạy một chuyến rồi.”
Hai người hàn huyên mấy câu, dì Hồng cũng rời đi.
Từ An tuần tra trong vườn rau một chút, hái hai quả cà chua để tới ngày mai sẽ hơi già, dựng hai cây ớt xanh rồi xách giỏ rau trở về.
Về tới nhà nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngoan ngoãn nghịch cát, anh cũng không đi quấy rầy tụi nhỏ, mà đi thẳng vào bếp bắt đầu nấu cơm nước trưa nay sẽ ăn.
Đời trước sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm, Từ An đã đón Tiểu Khang Tiểu Nhạc về sống với mình, quen tay hay việc, luyện thành một tay nấu nướng khá ổn.
Không nói tới những món ăn phức tạp quý báu như sơn hào hải vị, mấy món ăn gia đình bình thường, người từng ăn về cơ bản đều sẽ giơ ngón tay cái.
Đầu tiên là xử lý canh xương, sau khi mua về xương đã được ngâm trong chậu nước lạnh, đến bây giờ vừa hay đã ngâm được một tiếng, đáy chậu kết một tầng máu loãng.
Vớt xương ra bỏ vào nồi áp suất, đổ nước máu đi, múc nước sạch từ trong giếng lên đổ vào trong nồi.
Tìm được táo đỏ và cẩu kỷ ở trong đống gia vị, cắt thêm ba lát gừng cho vào, lại cho thêm ít muối rồi đậy vung lại đặt ở một bên.
Trong nhà Từ An không có bếp ga, vẫn dùng bếp củi truyền thống, ninh canh thì dùng bếp than tổ ong.
Than tổ ong tám hào một cái, mỗi lần dùng cho thêm một cái là có thể cháy ba tiếng đồng hồ, vừa hay đủ thời gian ninh một nồi canh, tiết kiệm tiền hơn dùng ga nhiều.
Anh lấy một cái kìm sắt, kẹp hai viên than tổ ong ở phía trên ra đặt sang một bên đợi dùng, gắp viên than tổ ong đã cháy hết ở cuối cùng ra ném đi, rồi gắp hai viên than tổ ong lúc trước đặt vào lại.
Lấy vật dễ cháy như lá cây từ trong bao bên cạnh ra, thả vào trong châm lửa, lại cho thêm cành cây nhỏ vào, sau khi nhìn thấy than tổ ong cháy lên thì kẹp than tổ ong mới ra đặt lên trên cùng, rồi bắc nồi áp suất lên, canh đã tính là xong xuôi.
Cắt cà ra thành từng miếng nhỏ, dùng một ít muối ướp cho nước ra xong lại ép khô nước.
Lấy một miếng thịt có một chút thịt mỡ ra, cắt nhỏ rồi lại băm, chia một nửa cho vào trong cái đĩa, nửa còn lại dùng để lại làm cà xào thịt băm.
Từ An gọi một tiếng về phía sân, hai bạn nhỏ Từ Khang Từ Nhạc lập tức nhanh chóng chạy tới phòng bếp, một người lấy củi, người còn lại dựng củi nhóm lửa, phối hợp ngăn nắp liền mạch, vừa nhìn đã biết là người hay làm.
Nồi sắt tổ truyền nóng lên thì cho dầu vào, dầu nóng tám mươi phần trăm thì đổ cà, xào cà cho tới khi mềm ra, rồi đổ thịt băm vào xào cùng.
Đợi tới khi thịt băm đổi màu thường phải cho thêm tương ớt, nhưng trong nhà không có loại gia vị này, chỉ có thể dùng ớt xanh và đậu nành lên men làm tạm. Nói thật thì, bà nội Từ trồng rau làm việc nhà rất giỏi, nhưng lại không giỏi nấu ăn. Trình độ nấu ăn đại khái ở trình độ có thể ăn no, ăn vào không sao.
Vì vậy bình thường gia vị trong nhà chỉ có ba loại dầu muối và nước tương.
Sau khi sợi ớt xanh cũng đã mềm, cho thêm nước tương và muối, nếm qua thấy vị đã vừa thì xúc ra khỏi nồi đựng vào đĩa là hoàn thành.
Rửa sạch nồi sắt một lượt, đong lượng gạo gấp đôi, vo sạch đổ vào nồi, thêm nước gần tới đốt thứ hai của ngón tay.
Bắc lớp lót làm từ tre lên, đặt đĩa bánh thịt đã nêm xong gia vị vào, đậy nắp nồi lại, tiếp theo đó chính là đợi cơm chín.
Làm xong việc, Từ An bảo hai đứa nhỏ ra ngoài chơi tiếp một lát, còn phải hơn mười phút nữa cơm mới có thể chín, chín rồi còn phải om một lúc thì sẽ càng ngon hơn.