“Đây toàn là mấy chuyện vô căn cứ, đừng nói linh tinh, vô duyên vô cớ sao lại nhảy sông chứ. Tôi đoán nó muốn xuống sông bắt cá, không cẩn thận đuối nước thôi.”
“Vậy sao tới nỗi chảy đầy máu chứ?”
“Cái đó sao tôi biết, tôi cũng không nhìn thấy mà?”
Từ An hơi lúng túng sờ mũi, hình như đối tượng tám chuyện của hai người này là mình.
Đoán chừng trong một khoảng thời gian tiếp theo, chuyện này sẽ trở thành đề tài nói chuyện của mọi người trong thôn, quen đi là được.
Từ An tăng thêm sức bước đi mấy bước, tạo ra chút tiếng động, đẩy cửa nhà Từ Quốc Thắng ra, giả vờ như vừa tới, chào hỏi với hai người: “Chú Quốc Thắng, thím, hôm nay còn thịt bán thừa trên chợ không ạ?”
Đang tám chuyện về Từ An, Từ An lại xuất hiện trong sân, dọa cho hai người này giật mình, có thể thấy rõ khi nhìn thấy Từ An, thịt mỡ trên người hai người rung lên một cái.
Vợ Từ Quốc Thắng phản ứng lại khá nhanh, thím quay đầu đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Còn dư lại một ít thịt nạc và xương, cháu muốn bao nhiêu?”
Giá thịt vào năm 2012 khá rẻ, thịt lợn mười đồng nửa cân, xương bảy đồng nửa cân.
Cần hầm canh xương cho bà ngoài, lại xào hai món thịt. Nhưng trong nhà không có tủ lạnh, lấy ít thịt một chút, đủ ăn hai bữa là được.
“Cháu lấy nửa cân xương, một phần tư cân thịt là được, làm phiền thím rồi.”
“Phiền cái gì mà phiền, còn lại cũng không nhiều thím đưa hết cho cháu, đưa thím tổng cộng mười lăm đồng là được.”
Vừa nói, vợ Từ Quốc Thắng vừa đưa một cái túi nilon màu đỏ căng phồng vào trong tay Từ An, rút ra mười lăm đồng từ tay anh rồi đẩy anh ra khỏi sân đóng cổng lại.
Từ An ước lượng cái túi trong tay, ít nhất nặng hơn cân rưỡi, thím thế này là sợ mình không lấy nên đóng cả cửa lại.
Mặc dù rất cảm động, nhưng Từ An cũng không phải người thích chiếm hời nhỏ của người khác, anh đếm ra thêm năm đồng tiền, rồi nhét vào kẽ hở của cửa, lớn giọng nói: “Thím, tiền còn lại cháu nhét trong khe cửa, thím nhớ cầm lấy đừng để gió thổi bay mất nhé.”
“Cạch” một tiếng cửa mở ra, vợ Từ Quốc Thắng chỉ nhìn thấy bóng lưng chạy đã xa của Từ An.
Thím nhặt năm tờ một đồng trên đất lên, đóng cửa lại, miệng không nhịn được lẩm bẩm: “Sao còn đưa thêm năm đồng, ghi sổ cho nó, lần sau thu ít đi năm đồng.”
Từ Quốc Thắng đi vào phòng bếp kêu rên một tiếng: “Vợ, xương ống tôi giữ lại để hầm canh đâu, vợ bán hết rồi à?” Vợ Từ Quốc Thắng lườm chồng một cái, tức giận nói: “Bớt ăn một bữa coi như là giảm cân, ông xem một thân toàn thịt mỡ này của mình đi, đi một bước rung ba lần, còn không biết ngượng mà ăn.”
“Không ăn thì không ăn, dữ vậy làm gì chứ.” Từ Quốc Thắng quay người lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dáng người như nhau, sao chỉ nói tôi chứ.”
Khi đi trên đường không có ai, nhưng khi về Từ An lại gặp phải không ít người quen.
Mỗi người nhìn thấy Từ An đều trước tiên chào hỏi, rồi sau khi xoay người lại bắt đầu thì thầm nói nhỏ.
Đối với chuyện này, Từ An bày tỏ, mọi người muốn tám chuyện của tôi cũng phải đợi tôi đi xa một chút rồi hãy nói chứ, tôi nghe hết rồi đấy!
Vừa đi tới cổng nhà, Từ An đã nhìn thấy hai cái đầu nhỏ trong khe hở, tụi nhỏ tha thiết mong chờ nhìn ra ngoài cổng lớn, sau khi xác định người tới là anh trai, hai đứa hợp lực đẩy cổng nhà ra, hoan hô chạy tới cạnh Từ An, bắt đầu líu ra líu ríu.
“Anh, chúng em vẫn luôn quan sát từ sau cửa, không có mở cửa!”
“Anh, anh đang cầm gì vậy?”
“Anh, đây là thịt sao, đây là thịt heo sao?”
“Anh.”
“.”
Từ An bị ồn ào tới đầu óc cũng ong ong, anh ngồi xổm xuống mỗi tay một đứa ôm hai đứa nhỏ lên.
Hai đứa nhỏ kinh ngạc hô lên, sau đó ôm chặt lấy đầu Từ An, che mắt anh kín mít.
“Tiểu Khang Tiểu Nhạc, các em ôm chặt quá, anh không nhìn thấy đường, sắp ngã rồi.”
“Đừng ngã, đừng ngã, ngã đau lắm.”
Cái tay nhỏ ôm đầu của hai đứa dịch xuống, một người ôm miệng của Từ An, người còn lại siết lấy cổ Từ An.
Được rồi, ít nhất có thể nhìn rõ đường.
“Ngựa to mau đi ~”
“Ôm chặt đấy, ngựa to sắp bắt đầu đi rồi!”
Từ An cố ý lắc lư thân thể, chọc cho hai đứa nhỏ gào thét một trận.
Từ An ôm hai đứa đi trong sân một vòng mới thả tụi nhỏ xuống, rồi mở túi bóng ra cho hai đứa nhìn thịt heo bên trong.
“Đây là thịt heo, lát nữa sẽ biến thành bánh thịt siêu siêu ngon, còn có thịt rang cực kỳ cực kỳ cực kỳ ngon.
Đây là xương ống heo, để hầm canh cho bà nội uống, bà nội ăn canh hầm từ xương heo, sẽ có thể xuống giường chơi với Tiểu Khang và Tiểu Nhạc.”
Theo miêu tả của Từ An, hai đứa nhỏ nhìn thịt, khóe miệng chảy ra một giọt nước miếng trong suốt óng ánh.
“Ôi chao, hai bé mèo nhỏ tham ăn, vậy mà chảy nước miếng hết rồi này.”
Bị Từ An chê cười như vậy, hai đứa nhất thời nổi giận, duỗi tay lau nước miếng bên miệng đi, sau đó chỉ vào Từ An hô to: “Anh là mèo to tham ăn, mèo to tham ăn!”
Bà nội Từ vẫn luôn nằm nghiêng, nghe tiếng động ba anh em nô đùa phát ra bên ngoài, bà bỗng nhiên trở người, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Cuộc sống có khó khăn hơn nữa, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, đều sẽ dần dần tốt lên thôi.
Sau khi chơi đùa với hai đứa nhỏ một lúc, Từ An lại dặn hai đứa chỉ được chơi ở trong sân, cho dù là người quen cũng phải nói với mình mới có thể mở cửa, sau đó cầm giỏ thức ăn và dao nhỏ ra ngoài.
Điểm đến lần này là vườn rau trong nhà.
Bốn người nhà họ Từ đều được chia tám phân ruộng, cộng lại tổng cộng 3.2 mẫu.
Chẳng qua cả nhà bọn họ người già thì già hẳn nhỏ thì nhỏ hẳn, chỉ có mình Từ An có thể làm sức lao động thì còn phải đi học đọc sách, vì vậy mảnh đất này đã cho một ông chủ tư nhân thuê để trồng trọt, mỗi mẫu đất một năm ba trăm đồng tiền thuê.