Nhưng một tuần trước khi sửa nhà, bà nội Từ đã ngã gãy chân, tiền chữa trị được rút ra từ khoản bồi thường ba mươi nghìn kia, đã tiêu hơn mười nghìn, làm gia đình vốn nghèo túng càng liên tiếp gặp nạn.
“An Tử, là An Tử về rồi sao?”
Hình như bà nội Từ nghe thấy tiếng động truyền tới từ ngoài phòng, giọng nói yếu ớt của bà truyền ra từ cửa sổ.
Từ An ngăn hai đứa nhỏ đang chơi đùa lại, khóa cổng nhà, đi vào trong phòng.
Bước vào phòng khách, đập vào mặt là một cái bàn dài, trên bàn đặt ba lư hương bằng nhựa màu đỏ, trên mặt tường phía trên lư hương treo ba tấm ảnh trắng đen.
Từ trái qua phải lần lượt là ông nội Từ, ba Từ và mẹ Từ.
Sát tường bên trái của phòng khách đặt một cái bàn vuông bằng gỗ to lớn, sơn đỏ trên bàn đã loang lổ, lộ ra màu gỗ vốn có.
Trên bàn vuông đặt một đĩa dưa muối, bên cạnh dưa muối là hai quả táo đã hơi héo, dùng một cái l*иg bàn màu đỏ đậy lại.
Quẹo trái chính là phòng của bà nội, một gian phòng trống không, chính giữa có một cái giường gỗ đơn sơ do băng ghế và những tấm ván gỗ dài ngắn khác nhau ghép thành.
Bốn góc của giường gỗ đều được buộc một cây trúc khô héo, treo cái màn đã hơi ố vàng.
Bốn góc trong phòng chất đầy mấy cái vò màu đậm, dùng ván gỗ đậy lại kín mít, đây là vò muối dưa đã truyền bốn năm mươi năm của nhà họ Từ.
Bà nội Từ nửa dựa trên tường, trên người đắp một tấm chăn mỏng màu xanh đen, một đầu tóc bạc hơi rối cột sau đầu, thấy Từ An đi vào, bà quan tâm hỏi: “An Tử, sáng sớm cháu đã ra ngoài đi đâu vậy?”
Đột nhiên nghe thấy quan tâm của bà nội, mũi Từ An hơi xót, nước mắt lưng tròng, một lúc lâu sau anh mới bình ổn được tâm trạng, giả vờ như bình thường, nói: “Trong vườn còn nhiều rau nếu không hái thì sẽ hỏng mất, sáng nay cháu vội hái rau gánh ra chợ bán.”
Bà nội Từ nhìn biểu hiện này của Từ An, biết anh không nói thật, nhưng bây giờ chân bà không tiện, ngay cả xuống giường cũng không làm được, Từ An không muốn nói với bà, bà cũng không còn cách nào khác, nên không truy hỏi tiếp nữa, mà dời đề tài.
“Hái được những rau gì, bán được bao nhiêu tiền.”
Từ An móc một nắm tiền giấy ướt nhẹp từ trong túi ra, nhanh chóng đếm một lượt, tổng cộng năm mươi mốt đồng năm hào, dựa vào tổng số này, anh bắt đầu nói bừa.
“Đậu cô ve hái được hai cân rưỡi, ba đồng năm nửa cân, mướp đắng hái được bốn quả, tổng cộng một cân rưỡi, ba đồng nửa cân, cà chua hái được gần năm cân, hai đồng năm nửa cân, tổng cộng bán được năm mươi mốt đồng năm hào.”
Bà nội Từ nhìn tiền giấy ướt nhẹp trong tay Từ An không tiếp lời, yên tĩnh làm trong lòng Từ An hơi sợ hãi.
“Chân này của bà còn phải một thời gian dài nữa mới có thể chữa khỏi, chút tiền bán rau này con cầm đi, bình thường có chỗ nào cần dùng tiền thì dùng nó.”
Dứt lời, bà nội Từ kéo chăn lên nghiêng người nằm xuống, đưa lưng về phía Từ An.
Từ An vuốt phẳng nếp nhăn trên tiền giấy, xếp ngay ngắn từng tờ rồi đặt lại trong túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Cho tới lúc này, anh mới phát hiện toàn thân từ đầu đến chân mình đều ướt rượt, nơi đi qua đều để lại dấu chân ướt đẫm.
Từ An ra khỏi phòng thì đυ.ng mặt với em trai em gái đang nấp dưới cửa sổ nghe lén, khi bị anh phát hiện, hai đứa nhỏ hét to lên một tiếng rồi hoảng sợ điên cuồng chạy trốn trong sân, vừa chạy vừa hét: “Anh trai tới rồi, anh trai đáng sợ quá.”
Từ An cười mắng hai đứa nhóc mấy câu, rồi trở về phòng mình tìm quần áo sạch sẽ.
Cấp ba đều mặc một kiểu đồng phục, hai bộ tay ngắn mùa hè, hai bộ tay dài mùa đông. Giày là hiệu Warrior hàng nội địa thống nhất, hai kiểu đế trắng cạnh xanh dương hoặc đế trắng cạnh đỏ.
Tìm trong chiếc hòm gỗ to ở đầu giường một lát, Từ An chỉ tìm được bốn bộ đồng phục, hai bộ quần áo mùa hè và hai bộ quần áo mùa đông, một chiếc áo bông to màu đen mặc đông, hai chiếc áo len và hai bộ áo thu quần thu cùng với ba chiếc áσ ɭóŧ, không còn quần áo nào khác.
Chẳng trách trong ấn tượng, suốt kỳ nghỉ hè mình toàn mặc bộ đồ này trên người, thì ra trừ bộ quần áo này ra không còn quần áo thường ngày nào khác.
Chất lượng của đồng phục khá ổn, thay giặt cả ba năm nhưng trừ nhìn hơi cũ ra thì không bị biến dạng cũng không bị phai màu dính màu, nhìn qua còn có thể mặc được ba bốn năm nữa.
Sau khi thay quần áo xong, Từ An lấy hai mươi mốt đồng năm hào từ chỗ năm mươi mốt đồng năm nào kia ra cất vào trong túi, ba mươi đồng còn lại thì đặt vào đáy của hòm gỗ.
Anh nhìn đồng hồ báo thức một cái, sắp mười một giờ rồi, bình thường khoảng chín giờ chợ sẽ dọn sạp, bây giờ đến đó nhất định không mua được cái gì, vẫn nên tới nhà người gϊếŧ thịt đầu thôn tây xem xem còn thịt bán thừa hay không.
Khóa cửa nhà lại, đồng thời dặn dò hai đứa nhỏ trước khi mình về không được mở cửa, Từ An mới yên tâm đi về phía đầu thôn tây.
Người gϊếŧ thịt tên là Từ Quốc Thắng, mỗi ngày chú ấy đều gϊếŧ một con heo từ trang trại nuôi heo trên trấn rồi mang tới chợ bán, thịt bán dư từ chợ đều được mang về nhà, bán cho người trong thôn rẻ hơn một chút.
Đi hơn năm phút, Từ An mới đến tới trước nhà Từ Quốc Thắng, cách từ rất xa anh đã nghe thấy vợ Từ Quốc Thắng oang oang nói chuyện.
“Sáng nay chúng ta đi chợ về muộn nên không thấy, nghe nói sáng sớm Từ An nhảy sông, khi được mò lên còn chảy đầy máu, đáng sợ thật.”