#Nếu fan cuồng là bệnh nhân tâm thần, chúng ta có nên khoan dung hơn một chút với anh ta không?
Đừng nói đến người bên cạnh là Tiểu Ngư đây, ngay cả Kỷ Uyển là kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Tri Hạ, cũng thấy tức điên trước hot search này.
"Đứa nào não tàn đi mua hot search này thế? Lại còn có nhiều người đứng về phía cái tên fan cuồng đó nữa?"
Vừa nói, Kỷ Uyển còn không quên dùng hơn mười tài khoản phụ của mình để bình chọn.
Người đại diện vốn đã quen với những hành vi kỳ quặc của nghệ sĩ mình gần đây, cô yên lặng cúi đầu, tiện tay bỏ một phiếu ủng hộ Thẩm Tri Hạ.
......
Trên mạng, mọi chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, nhưng Thẩm Tri Hạ vẫn không có hành động gì.
Mỗi ngày, cô chỉ yên tĩnh quay phim, quay xong lại trực tiếp về nhà.
Kỷ Uyển ghét nhất là cái kiểu không bận tâm này của cô. Khi nhìn thấy Thẩm Tri Hạ qua cửa sổ xe, cô không kiềm chế được liền vội vàng mở cửa, lao thẳng xuống xe.
Người đại diện muốn ngăn lại cũng không kịp.
"Thẩm Tri Hạ!"
Lúc này, Thẩm Tri Hạ vừa hoàn thành cảnh quay cuối cùng, chuẩn bị kết thúc công việc rời đi.
Phim trường không có nhiều người, nên không ai chú ý đến hành động của hai người bên này.
Kỷ Uyển tức giận, tiến đến túm lấy cô, một tay đưa điện thoại di động đến trước mặt Thẩm Tri Hạ.
Liên tiếp ba câu hỏi được đưa ra.
"Công ty giải trí Biển Sao không tính toán đáp trả sao?"
"Còn cái người đại diện kia của cô, không phải ngày thường cô ấy rất oai phong lẫm liệt sao? Sao lần này lại im lặng, đến giờ vẫn không có động tĩnh gì?"
Tiểu Ngư đi theo một bên, muốn nói lại thôi, cuối cùng bị Thẩm Tri Hạ đuổi đi.
"Ly nước của chị để ở phòng nghỉ, em đi lấy giúp chị đi."
"Chị Tri Hạ..."
Nhìn vào ánh mắt của Thẩm Tri Hạ, Tiểu Ngư cuối cùng vẫn im lặng rời đi. Nhưng thời điểm rời đi, còn có vài phần lưu luyến.
Mỗi bước chân đều ngoảnh đầu lại nhìn.
Cho đến khi Tiểu Ngư khuất khỏi tầm mắt, Thẩm Tri Hạ mới dời mắt nhìn sang Kỷ Uyển.
Cơn gió thoảng lướt qua cành cây. Buổi tối, bởi vì là mùa hè nên không thể thiếu được tiếng dế kêu râm ran.
Thẩm Tri Hạ bình thản đứng đưới ánh đèn mờ ảo, khiến vẻ ngoài của cô càng thêm phần dịu dàng.
Kỷ Uyển vô thức hạ thấp giọng, nhưng khuôn mặt vẫn cau lại, bực bội trừng mắt nhìn Thẩm Tri Hạ: "Nói đi, việc này cô định giải quyết thế nào?"
"Không biết." Thẩm Tri Hạ trả lời một cách rõ ràng, giọng điệu bình thản, "A Húc nói sẽ giúp tôi giải quyết nó."
Kỷ Uyển vừa nghe câu đầu tiên của Thẩm Tri Hạ, huyết áp đã bắt đầu dâng cao. Đến khi nghe tiếp câu sau, cô cảm thấy hiện tại mình không cần thuốc hạ huyết áp, mà phải là thuốc trợ tim.
"Thẩm Tri Hạ, cô nói lại lần nữa xem, ai sẽ giúp cô xử lý?"
"A Húc, anh ấy nói anh ấy sẽ..."
"Thẩm Tri Hạ, cô lắc lắc cái đầu mình xem thử, có phải đầu cô bị nước vô rồi không?"
Kỷ Uyển không hiểu, rõ ràng cô và Thẩm Tri Hạ là kẻ thù không đội trời chung, đáng lẽ người vui nhất phải là bản thân mình, vậy mà bây giờ lại đến lượt cô lo lắng cho Thẩm Tri Hạ.
"Cô có biết Giang Húc nói gì không?"
"Trước kia, tôi chỉ nghĩ ánh mắt cô không được tốt, không ngờ đầu óc cô cũng không khá hơn là bao."
Kỷ Uyển nói một tràng không dứt, khiến Thẩm Tri Hạ gần như không có cơ hội lên tiếng.
Thật vất vả mới chờ được Kỷ Uyển dừng lại để hít thở, Thẩm Tri Hạ liền tranh thủ cơ hội: "A Húc, anh ấy..."
Vừa nói ra, lập tức bị Kỷ Uyển ngắt lời: "Đừng nhắc tên anh ta với tôi! Nếu anh ta thực sự có thể giải quyết được chuyện này, thì ngày mai tôi sẽ..."
Câu nói còn chưa dứt, cửa xe vốn đang đóng chặt bỗng chậm rãi hạ xuống.
Kỷ uyển đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chạm mắt với Giang Húc.
“Nếu tôi có thể giải quyết tốt chuyện này, thì ngày mai Kỷ tiểu thư sẽ làm gì?”
......
Mạng người là quan trọng.
Kỷ Uyển lựa chọn trốn đi, chỉ còn lại Thẩm Tri Hạ đối mặt với Giang Húc.
Tiểu Ngư vừa cầm ly nước quay lại, vốn dĩ đang tò mò không biết Kỷ Uyển đã đi đâu, nhưng khi nhìn thấy Giang Húc ngồi cùng Thẩm Tri Hạ trong xe, cô liền im lặng, nuốt lời định nói vào trong, thức thời ngồi ở phía trước.
Cửa xe vẫn chưa đóng, Tiểu Ngư nghe thấy một tiếng cười trầm thấp từ Giang Húc ở ghế sau vang lên: "Cô vậy mà tin tôi sao?"
Tiểu Ngư không thể kìm nén được sự hiếu kỳ, lén nhìn qua gương chiếu hậu.
Cô thấy Thẩm Tri Hạ tựa vào vai Giang Húc, ánh mắt cô hoàn toàn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Giang Húc, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh.
Bởi vì cả một ngày đều quay phim, cho nên nhìn bằng mắt thường có thể thấy, sắc mặt Thẩm Tri Hạ lộ rõ mệt mỏi. Cô lười biếng ngáp một cái, âm cuối kéo dài lê thê: "Bởi vì... đó là anh mà."
Thẩm Tri Hạ hiếm khi không gọi Giang Húc bằng tên, nhưng Giang Húc lại không để tâm.
Anh chỉ khẽ cười, không hỏi tiếp.
......
Trên mạng, dư luận bàn tán kịch liệt bao nhiêu, thì thực tế ngoài đời cũng không kém là bao.
Trước kia, fan cuồng gửi đồ tới còn biết giấu giếm một chút, nhưng hiện tại, hắn ỷ vào sức mạnh của dư luận mà công khai trắng trợn bày tỏ tình cảm với Thẩm Tri Hạ.
Thậm chí, còn có người bắt chước theo fan cuồng, mượn danh tâm thần mà gửi hàng loạt thứ kỳ quái đến cho cô.
Mặc dù tất cả đều bị Tiểu Ngư kịp thời ngăn chặn, nhưng điều đó vẫn không thể làm nguôi đi cơn giận trong lòng Tiểu Ngư.
Sau khi đọc xong bài đăng mới nhất trên Weibo của tên fan cuồng, Tiểu Ngư gần như không kiềm chế được tức giận, cả người như bị một ngọn lửa thiêu đốt: "Tên đó có ý gì đây? Muốn tất cả đều biết bản thân bị tâm thần sao?"
Trong cơn tức giận, Tiểu Ngư suýt nữa đã quăng vỡ chiếc điện thoại.
Lúc trước, từng có người nghi ngờ bệnh của fan cuồng này là giả. Vì vậy, lần này, hắn còn cẩn thận chụp cả chứng minh thư của mình để chứng minh bản thân.
Hồ sơ bệnh án cũng được cấp bởi một cơ quan giám định uy tín, hoàn toàn không có khả năng giả mạo.
19:18, fan cuồng cập nhật Weibo, kèm theo bệnh án.
【Tiểu Hạ hôm nay về nhà chưa: Xin lỗi, chỉ bởi vì anh quá yêu em. [hình ảnh] [hình ảnh]】
19:28, công ty giải trí Biển Sao đăng bài trên Weibo.
【Sau khi kiểm chứng, tài khoản “Tiểu Hạ hôm nay về nhà chưa” thực sự thuộc về cá nhân tên Cảnh XX, và bệnh án được đính kèm cũng không có dấu hiệu giả mạo.
Công ty giải trí Biển Sao xin cảm ơn tất cả người hâm mộ đã ủng hộ và yêu thích Thẩm Tri Hạ. Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, chúng tôi quyết định đưa Cảnh XX đến Bệnh viện tâm thần Nam Sơn để điều trị.
Toàn bộ chi phí tại bệnh viện tâm thần Nam Sơn sẽ do công ty chi trả cho đến khi đối phương được xuất viện.】
Cả mạng xã hội bùng nổ.
Tiểu Ngư cầm điện thoại, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Mọi hiểu lầm lúc trước của cô đối với Giang Húc trong khoảnh khắc này đã biến mất hoàn toàn.
Cuối cùng, cô cũng hiểu ra, số phiếu ủng hộ fan cuồng trên mạng trước kia đều là chiêu trò do một tay Giang Húc sắp đặt.
Pha giải quyết của công ty giải trí Biển Sao lần này vượt ngoài dự đoán của mọi người, khiến dư luận trên mạng dậy sóng với đủ loại ý kiến.
Tên fan cuồng từng dựa vào danh nghĩa "bệnh tâm thần" để gây náo loạn, giờ đây đã trở thành mục tiêu công kích của dư luận.
【Công ty giải trí Biển Sao giải quyết như thế này quá đỉnh!!】
【Có cần phải làm vậy không? Hồ sơ bệnh án chưa chắc là của anh ta, việc đưa người ta vào bệnh viện thế này liệu có hơi quá đáng không?】
【Đã tự mình công khai chứng minh danh tính mà còn nói không phải bản thân sao? Hơn nữa, bệnh viện tâm thần Nam Sơn là bệnh viện tốt nhất ở Nam Thành. Được đưa đến đó rồi mà vẫn còn chê bai à? Vậy rốt cuộc muốn thế nào mới vừa lòng đây?】
Nửa tiếng sau khi công ty đăng bài lên, Thẩm Tri Hạ nhận được cuộc gọi từ người đại diện của mình.
Sau mấy ngày kìm nén đến mức phát nghẹn, hiện tại, chị Tằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Qua điện thoại, Thẩm Tri Hạ thậm chí còn cảm nhận được sự vui sướиɠ từ đối phương: "Cuối cùng cũng xả được cơn giận, chị đã nghẹn mấy ngày nay rồi!"
Chị Tằng phấn khích nói: "Nhưng chuyện hôm nay phải cảm ơn Giang tổng rất nhiều. Nếu đổi lại trước đây, công ty chắc chắn chỉ gửi một bức thư luật sư cho xong chuyện."
Làm người của công chúng luôn phải chịu thiệt như vậy. Dù cho bản thân là nạn nhân, nhưng họ vẫn sẽ bị dư luận chỉ trích, yêu cầu bao dung mà bỏ qua thay vì truy cứu đến cùng.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi* của Giang Húc lần này thật sự khiến mọi người phải trở tay không kịp.
*Rút củi dưới đáy nồi: Giải quyết triệt để gốc rễ của vấn đề.
"Cái tên fan cuồng đó vừa mới đăng Weibo, nói rằng bệnh án của hắn là giả, không chịu thừa nhận mình có bệnh. Đáng tiếc, trên mạng không có ai tin lời hắn. Thậm chí còn có người bình luận chắc nịch rằng, bệnh nhân tâm thần giống như người say rượu, khi đã say thì chẳng bao giờ thừa nhận bản thân say, có bệnh cũng nhất quyết không thừa nhận bản thân có bệnh."
Suy cho cùng thì tên fan cuồng đó tự mình chuốc lấy hậu quả.
Có điều, đối phương khổ sở hay không cũng chẳng liên quan gì đến Thẩm Tri Hạ nữa. Phần còn lại đã có công ty giải trí Biển Sao giải quyết.
Cúp máy xong, Thẩm Tri Hạ vừa quay người thì nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa, cùng với giọng nói vui vẻ của Khương Nghệ vang lên: "Hạ Hạ, con đã xem Weibo chưa?"
Khương Nghệ đẩy cửa bước vào, hào hứng chia sẻ với Thẩm Tri Hạ tin tức vừa nhận được: "Cái tên fan cuồng lúc trước đã bị tìm ra rồi, là người Nam Thành đấy!"
Giang Húc không ở nhà, nên Thẩm Tri Hạ trở thành người duy nhất mà Khương Nghệ chia sẻ.
Nếu không phải Thẩm Tri Hạ kịp thời ngăn cản, e rằng Khương Nghệ còn muốn đăng hết mọi chuyện lên vòng bạn bè.
"Dì đang thắc mắc sao dạo gần đây Giang Húc cứ vắng nhà mãi, hóa ra là bận giải quyết chuyện này."
Hiếm khi nghe thấy Giang Húc ra tay giúp đỡ Thẩm Tri Hạ, Khương Nghệ vui vẻ gật gù, cuối cùng còn không quên tìm cách thắt chặt mối quan hệ giữa hai người: "Đúng rồi Hạ Hạ, lát nữa con có bận gì không?"