"Dì mới vừa làm xong một mẻ bánh bí đỏ, nếu con rảnh thì giúp dì mang qua công ty Hoa Duyệt nhé. Tối nay Giang Húc tăng ca, thằng bé chắc chắn lại không chịu ăn cơm tối."
Thẩm Tri Hạ vui vẻ đồng ý.
Mặc dù sự cố trước đó đã được giải quyết, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng*, Khương Nghệ kiên quyết để tài xế nhà mình đi theo, không để Thẩm Tri Hạ tự lái xe đi một mình.
*Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng: Trước đó bị tổn thương, gặp sự cố nên bây giờ vẫn luôn ám ảnh mà lo lắng, sợ hãi mặc dù không còn gặp nguy hiểm.
Vào buổi tối, cả công ty đều chìm trong bóng tối, chỉ còn mỗi văn phòng của Giang Húc đèn điện sáng trưng.
Khi Thẩm Tri Hạ lên lầu, cô không ngờ lại gặp được người quen trong văn phòng của Giang Húc.
“Trần Diệu?”
“... Hạ Hạ, sao cô lại đến đây? Còn mang theo cả điểm tâm nữa?”
Trần Diệu vốn nổi tiếng khéo mồm khéo miệng, trước đây mỗi lần gặp mặt đều thích trêu chọc gọi Hạ Hạ dài, Hạ Hạ ngắn.
Thế nhưng lần này, vừa định lên tiếng trêu chọc, thì người đang ngồi sau bàn làm việc bỗng ngẩng đầu lên.
Hôm nay, Giang Húc mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, chỗ cổ áo cởi hai nút ra, trên người toát lên một vẻ lãnh đạm khó tả.
Chỉ cần một cái liếc mắt hờ hững, Trần Diệu ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng còn đầy nghi hoặc: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Đừng gọi linh tinh.”
“Gọi linh tinh gì chứ, trước giờ tôi vẫn gọi như vậy mà…”
Lời còn chưa dứt, cậu bỗng chốc hiểu ra, ánh mắt nhìn qua lại giữa Thẩm Tri Hạ và Giang Húc, trên mặt nở một nụ cười rực rỡ: “Tôi đang thắc mắc sao cậu lại không chịu đi uống rượu với tôi, hóa ra là đã có hẹn.”
Cậu thức thời làm động tác im miệng, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên sofa, không muốn làm bóng đèn thêm nữa, Trần Diệu lập tức nhấc chân rời đi: “Được rồi, tôi đi, tôi đi ngay đây.”
Trước khi đi còn không quên nháy mắt trêu chọc Thẩm Tri Hạ: “Hạ Hạ, khi nào rảnh thì đi ăn cơm với tôi nhé, lần trước chúng ta còn chưa…”
Đáng tiếc, Trần Diệu còn chưa kịp nói hết câu đã bị Giang Húc không chút nương tay đuổi ra ngoài.
Thẩm Tri Hạ chỉ nghe thấy cách một cánh cửa, tiếng Trần Diệu gào lên như bị oan ức, xen lẫn là sự phỉ nhổ Giang Húc vì sắc mà quên bạn.
“A Húc, dì vừa làm bánh bí đỏ, anh có muốn ăn trước một ít không?”
“... Cứ để đó đi.”
Khi không còn người ngoài, Giang Húc cũng không cần diễn nữa, sắc mặt lập tức thay đổi trong chớp mắt, giọng điệu trở nên lạnh nhạt.
Sau cặp kính gọng vàng, đôi mắt anh một lần nữa nhìn vào màn hình máy tính: "Nếu không có việc gì thì cô có thể đi rồi."
Thẩm Tri Hạ nghe thấy nhưng không có ý định rời đi, cô ngoan ngoãn đặt hộp đồ ăn lên bàn trà: "Em chờ anh cùng nhau về nhà. Dì Khương cũng biết em qua đây."
Ý tứ rất rõ ràng.
Ngón tay đang gõ bàn phím của Giang Húc khựng lại, anh lạnh nhạt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thẩm Tri Hạ như đang cân nhắc điều gì, rồi nhanh chóng cúi đầu: "Tùy cô."
Mãi đến 10 giờ, Giang Húc mới xong việc.
Trong lúc làm việc, Giang Húc rất tập trung mà không để ý đến xung quanh, cho nên mãi đến khi tắt nguồn máy tính, anh mới nhớ ra trong phòng còn có người khác.
Có lẽ là thời gian đợi quá lâu, nên Thẩm Tri Hạ đã mệt mỏi dựa vào sô pha, ôm chiếc chăn nhỏ mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hàng mi của cô dài và cong, tựa như cánh quạt khẽ rũ dưới mí mắt, nửa khuôn mặt ẩn mình trong bóng tối.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống, phủ khắp không gian một vẻ yên bình dịu nhẹ.
Ánh mắt Giang Húc dừng lại, vô tình nhìn thấy trên cổ tay Thẩm Tri Hạ có một vệt đỏ.
Đó là một sợi dây đỏ đã cũ sờn và thô ráp, có lẽ là đã đeo từ rất lâu.
Anh nhìn kỹ hồi lâu mới nhận ra, ở cuối sợi dây còn có một nút thắt nhỏ, được buộc thành hình kết bình an.
Đang định nhìn kĩ thì Thẩm Tri Hạ nằm trên sô pha khẽ nghiêng mình. Chiếc chăn lông đắp hờ trên vai theo đó mà trượt xuống, rơi hẳn đến đầu gối.
Giang Húc khẽ cười một tiếng.
Do dự một lát, cuối cùng Giang Húc vẫn cúi người, nhặt chiếc chăn lông lên định đắp lại cho cô. Nhưng không ngờ, hành động ấy lại khiến Thẩm Tri Hạ thức giấc.
Trong lúc còn mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, Thẩm Tri Hạ chỉ thấy lờ mờ dáng người cao lớn của Giang Húc cùng với nụ cười thoáng nơi khóe môi anh.
Hình ảnh ấy bất giác chồng lên, trùng khớp với người trong ký ức của cô.
Cô mơ hồ gọi một tiếng, giọng điệu pha chút ngạc nhiên: "…A Húc?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Giang Húc, Thẩm Tri Hạ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bóng dáng trước mặt mình, vội vàng thu tay về.
"Anh có thể... mãi như vậy được không?"
Ánh mắt Giang Húc mang theo sự nghi hoặc nhìn vào Thẩm Tri Hạ, thì thấy cô đang chăm chú nhìn vào mình, khóe môi hiện một nụ cười nhạt đầy dịu dàng: "Khi anh cười lên, trông rất đẹp."
"Em rất thích dáng vẻ khi cười của anh."
.....
Giang Húc không đem lời nói của Thẩm Tri Hạ để trong lòng, chỉ xem đó là lời thổ lộ mà cô dành cho anh. Dù sao, đây cũng không phải lần đầu anh nghe những lời như vậy từ cô.
Thành phố lúc 10 giờ đêm vẫn sáng rực như ban ngày. Xe cộ nối đuôi nhau thành dòng, tạo nên một khung cảnh đầy nhộn nhịp.
Phía trước là đoạn đường tắc nghẽn, tài xế nhanh chóng đổi hướng, đưa xe luồn lách qua con hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ còn có một khu chợ đêm tấp nập, tiếng rao hàng của người bán hàng rong vang lên không dứt.
Giang Húc không cảm thấy hứng thú liền thu hồi tầm mắt. Bỗng nhiên, anh nhìn sang bên cạnh, thấy Thẩm Tri Hạ quay đầu, ánh mắt cô sáng bừng, chăm chú nhìn về một hướng: "Chú Vương, có thể dừng xe ở phía trước một chút được không? Là chỗ kia, quầy bán chè đậu đỏ."
Tài xế mỉm cười, từ từ phanh xe lại: "Tiểu thư muốn ăn món này à?"
"Vâng." Thẩm Tri Hạ gật đầu thật mạnh.
Có lẽ vì quá thèm hương vị chè đậu đỏ, nên cô quên cả việc hỏi ý kiến Giang Húc.
Mãi đến khi đã xuống xe, đi được vài bước về phía quầy hàng, Thẩm Tri Hạ mới chợt nhớ ra. Cô lập tức quay lại, nghiêng người qua cửa sổ xe: "A Húc, anh có muốn ăn chè đậu đỏ không? Ngon lắm đấy."
Giang Húc vốn không thích đồ ngọt. Món bánh bí đỏ mà mẹ anh làm, anh cũng chỉ nếm qua một miếng rồi thôi. Huống hồ đây còn là chè của một quầy hàng rong ven đường.
Thẩm Tri Hạ thất vọng, cúi đầu bước về phía quầy bán chè đậu đỏ.
Thế nhưng chỉ ba phút sau, Giang Húc lại thấy cô quay trở lại, hai tay trống không.
Thực ra, thời điểm Thẩm Tri Hạ tới, quầy hàng còn đúng một bát chè cuối cùng.
Chẳng qua khi xếp hàng, đứng đằng sau Thẩm Tri Hạ là một cậu bé. Nhìn thấy cậu bé khóc đến đáng thương, Thẩm Tri Hạ đành nhường lại bát chè cuối cùng cho cậu.
Giang Húc tuy có chút nghi hoặc, không hiểu vì sao cô lại về tay không, nhưng anh từ trước đến nay đều sẽ không quan tâm quá nhiều đến Thẩm Tri Hạ. Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
......
Hậu quả của việc không ăn bữa tối là rạng sáng hai giờ rưỡi, Giang Húc bị cơn đau dạ dày làm cho thức giấc.
Cơn đau quặn thắt dồn dập, mà thuốc giảm đau thì ở dưới lầu. Giang Húc đành bật đèn, xuống lầu tìm thuốc. Khi đi qua phòng bếp, anh phát hiện còn có người ở đó.
"…A Húc?"
Nhìn thấy Giang Húc nửa đêm xuất hiện, Thẩm Tri Hạ rõ ràng cũng ngẩn người một chút, vội vàng đặt ly nước xuống, rồi chạy đến gần anh.
Có lẽ do đang bị bệnh, khuôn mặt Giang Húc không còn dáng vẻ lạnh lùng và xa cách như thường ngày, tóc mái của anh hơi ướt vì đổ mồ hôi.
Giang Húc nhíu mày, rõ ràng không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Thẩm Tri Hạ vào giờ này.
"Cô ở chỗ này làm gì?"
“Có chút đói.”
Thẩm Tri Hạ thành thật nói: “ Em chưa ăn tối nên xuống tìm chút gì ăn.”
Đèn trong bếp lần nữa sáng lên, Giang Húc ngồi trên ghế, nhìn Thẩm Tri Hạ lục tung mọi thứ để tìm thuốc.
Vì không phải nhà mình, nên Thẩm Tri Hạ tìm có chút chậm.
Giang Húc nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở: “Tầng ba bên trái tủ, có thuốc giảm đau.”
Bệnh đau dạ dày là bệnh thường gặp ở giới trẻ, nên trong nhà anh luôn có sẵn thuốc giảm đau.
Giang Húc đối với chuyện này đã quen, chẳng qua lúc này, bên cạnh lại có thêm một người.
Thuốc giảm đau còn chưa phát huy tác dụng, Thẩm Tri Hạ nhìn Giang Húc, thấy anh ướt đẫm mồ hôi, hai hàng lông mày nhíu lại.
“A Húc, anh có muốn ăn cháo không?”
Cô lẩm bẩm, “Em vừa mới nấu một ít.”
Ăn khuya là điều tối kỵ khi giảm cân, mặc dù Thẩm Tri Hạ không trong giai đoạn giảm cân, nhưng giữ gìn vóc dáng vẫn luôn cần thiết.
Mà cô không thể chịu được cơn đói, đành xuống bếp lén nấu một chút cháo nếp than.
Vì không muốn nạp quá nhiều carbohydrate, cho nên cô nấu một phần nhỏ vừa đủ, đúng lúc thích hợp với tình trạng hiện tại của Giang Húc.
Đáng tiếc, Thẩm Tri Hạ chỉ làm một phần nhỏ.
Giang Húc nhìn cô: "Tôi mà ăn thì cô phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Tri Hạ không để bụng: “Tủ lạnh còn thừa một chút bánh mì, em ăn bánh mì là được.”
Thuốc giảm đau phát huy quá chậm, Giang Húc không có thời gian nghĩ nhiều, do dự một lát rồi cầm lấy cái muỗng.
Hai người im lặng ăn, không khí trở nên tĩnh lặng.
Một chén cháo nếp than nhỏ đã giúp Giang Húc giảm bớt cơn đau.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tri Hạ dọn dẹp bát đĩa, rồi quay lại, phát hiện Giang Húc hiếm khi không đi ngay mà vẫn ngồi tại chỗ: “A Húc, anh còn cảm thấy không thoải mái sao?”
“Không có.”
Giang Húc do dự một lúc lâu, câu "Cảm ơn" cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ khẽ nói một câu: “Cô nghỉ ngơi sớm đi.”