Mãi cho đến khi bước vào phòng hóa trang, Kỷ Uyển vẫn còn chìm trong suy nghĩ rối bời của mình.
Theo lịch quay, tiếp theo sẽ có cảnh diễn của Kỷ Uyển, thợ trang điểm đã đợi cô từ lâu.
Kỷ Uyển nhắm mắt lại, đợi thợ trang điểm đánh mắt cho mình. Còn cô tranh thủ rảnh rỗi mà trò chuyện với người đại diện.
Lúc này, trong lòng cô hết sức bực bội vì đã quên không ghi âm lại cuộc nói chuyện khi nãy.
May mà thợ trang điểm là người trong đội của cô, nên sẽ không nói linh tinh hay tiết lộ chuyện không nên.
"Cô biết đấy, Thẩm Tri Hạ là kiểu người hết sức thẳng thắn, chẳng biết nói chuyện khéo léo…"
"Nếu không phải vừa rồi tôi quên ghi âm thì bây giờ đã có bằng chứng đưa cho Thẩm Tri Hạ rồi…"
"Haiz, cô nói xem, sao Thẩm Tri Hạ lại ngốc như vậy chứ, đến mức như này rồi mà vẫn còn thích…"
Ba câu đều không rời Thẩm Tri Hạ.
Người đại diện từ vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi chuyển sang bất lực. Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa, cắt ngang lời nghệ sĩ của mình với vẻ mặt không cảm xúc: “Kỷ Uyển, cô có thể im lặng một lúc được không?”
Kỷ Uyển nghiêm túc đáp lại: “Được, nếu cô đồng ý cho tôi ăn hamburger, gà rán, thịt nướng, lẩu trong tuần này, hơn nữa không cần miễn cưỡng tỏ ra như vậy đâu, cứ nói lời trong lòng ra đi."
Người đại diện: “……”
Cô cảm thấy, nếu dẫn dắt Kỷ Uyển thêm một năm nữa, chắc chắn mình sẽ giảm thọ ít nhất mười năm.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc trong mấy năm qua, Kỷ gia đã đầu tư bao nhiêu là tiền vào Kỷ Uyển, cô đành phải nhịn lại.
Người đại diện hít thở sâu, cố gắng dùng lời lẽ để thuyết phục: “Kỷ Uyển, tôi nhớ rõ, trước đây cô rất ghét Thẩm Tri Hạ.”
“Đúng vậy, hiện tại tôi cũng rất ghét Thẩm Tri Hạ.”
Người đại diện thiếu chút nữa đã nổi điên: “Vậy tại sao bây giờ cô lại quan tâm đến cô ấy như thế?”
Mặc dù đang nhắm mắt, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến việc cô làm vẻ mặt vô tội: “Bởi vì trước đó cô ấy đã cứu tôi.”
Kỷ Uyển thậm chí còn dạy bảo ngược lại người đại diện: “Làm người không thể vong ân phụ nghĩa.”
Người đại diện bất lực, mặt không biểu cảm nói: “Kỷ Uyển, tôi nhớ rõ có lần, có người đã nói, muốn thấy Thẩm Tri Hạ bị đàn ông lừa gạt tình cảm, lừa tiền, rồi đau khổ đến mức chết đi sống lại, mỗi ngày đều khóc sưng mắt …”
Kỷ Uyển nhắm hai mắt, gật đầu: “Cô nhớ không sai, người đó chính là tôi.”
Người đại diện tiếp tục: "Còn có người từng nói, nếu Thẩm Tri Hạ bị đuổi khỏi giới giải trí, bản thân nhất định sẽ mua mười thùng pháo, đứng trước biệt thự Thẩm gia bắn từ sáng sớm đến tối mịt.."
Kỷ Uyển tiếp tục gật đầu: "Đúng, đúng rồi, là tôi nói."
"Còn nữa, trước đây Thẩm Tri Hạ bị phạt trong một trò chơi, đáng lẽ khi đó cô ấy chỉ cần uống một ly nước chanh là xong, nhưng mà kết quả là có tên trộm nào đã lén khiến cho Thẩm Tri Hạ phải uống gấp ba lần chanh, có phải là cô làm không?"
Kỷ Uyển không hề né tránh, thản nhiên thừa nhận: "Đúng đúng đúng, là tôi."
"Thẩm Tri Hạ không thể ăn cay. Khi ấy đoàn phim mời cơm, cô lại chọn một quán lẩu Trùng Khánh cay xé lưỡi, cô dám nói không phải cố ý đi?"
"Thế nào mà không dám, tôi chính là cố ý đó."
"Rồi cô còn cố tình cho Thẩm Tri Hạ uống nước khổ qua, còn nói là để làm đẹp."
"Đúng vậy, tôi chính là cố ý đấy, không phải cô ấy ghét nhất là khổ qua sao? Tôi chỉ nhân cơ hội..."
Kỷ Uyển không để ý mà nói một hồi lâu, thậm chí còn bổ sung những chi tiết mà người đại diện chưa kịp nói đến.
Cô nheo mắt chờ người đại diện tiếp tục nói, nhưng đợi một lúc lâu lại chẳng nhận được câu trả lời nào.
Ở phía trước, cũng không biết thợ trang điểm đã dừng tay từ lúc nào.
"Vì sao không nói gì, là tôi... tôi thật đấy!"
Đột nhiên, tầm mắt cô không kịp chuẩn bị mà đối diện với Thẩm Tri Hạ, Kỷ Uyển suýt chút nữa đã giật mình nhảy khỏi ghế.
Quay đầu lại, cô thấy người đại diện và thợ trang điểm đứng cách cô khoảng hai mét, nhìn cô cười trừ hai tiếng với vẻ mặt thương xót.
Tình huống thật trớ trêu, lúc Giang Húc nói chuyện thì cô quên không ghi âm. Còn bây giờ, người mà cô đang nói đến thì lại tình cờ nghe được toàn bộ.
Kỷ Uyển tức đến mức muốn tự đánh chính mình.
......
Suốt cả buổi sáng, Kỷ Uyển cứ ủ rũ như quả cà tím bị héo, không chút sức sống. Đến lời thoại cũng nói sai vài lần.
Cuối cùng, ngay cả Thẩm Tri Hạ cũng không chịu nổi, phải kéo cô vào phòng nghỉ của mình.
"Không cần phải như vậy chứ?"
Nếu là trước kia, dù có bị bản thân cô nghe lén được những lời đó, Kỷ Uyển cũng sẽ bình tĩnh đối mặt, thậm chí còn đáp trả lạnh lùng: "Đúng vậy, là tôi làm đấy. Cô định làm gì nào?"
Không giống như bây giờ, cứ bồn chồn không yên suốt cả buổi sáng, chẳng còn chút phong thái nào.
Kỷ Uyển thở dài, gương mặt đầy đau khổ. Đúng lúc đó, ánh mắt cô chợt nhìn thấy Giang Húc đang đi về hướng bên này. Cô suýt chút nữa đã bật dậy, xù lông như con mèo.
Nhưng không có bằng chứng trong tay, Kỷ Uyển chỉ có thể nhỏ giọng lầm bầm. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng chỉ thốt ra được một câu: "Thẩm Tri Hạ, Giang Húc không tốt đẹp như cô vẫn nghĩ đâu."
Thẩm Tri Hạ khựng lại, ngây người vì câu nói ấy. Đến khi hoàn hồn lại, thì Kỷ Uyển đã buông tay áo cô ra, quay đầu đi ngược hướng Giang Húc, lẳng lặng trở về phòng nghỉ của mình.
“Vừa rồi là… con gái nhà họ Kỷ à?”
Nhà họ Giang và nhà họ Kỷ từng có mối quan hệ làm ăn, nhưng Giang Húc không quen biết Kỷ Uyển, chỉ biết cô và Thẩm Tri Hạ không hợp nhau lắm.
“Đúng vậy.”
Nhớ đến khi nãy Kỷ Uyển nhắc nhở mình, Thẩm Tri Hạ tò mò hỏi: “A Húc, trước đây anh từng gặp Kỷ Uyển chưa?”
“Chưa.”
Thẩm Tri Hạ khẽ “À” một tiếng, rồi không hỏi thêm gì nữa.
Giang Húc rất thích điểm này của Thẩm Tri Hạ, chỉ cần trả lời cô một câu, cô sẽ không hỏi thêm gì liên quan đến vấn đề đó nữa.
Thẩm Tri Hạ lo lắng siết chặt tay áo, thấp giọng tiếp tục hỏi: “A Húc, phần diễn vừa rồi của em có tốt không?”
Tiểu Ngư vẫn đứng bên cạnh, nên đương nhiên Giang Húc sẽ không để Thẩm Tri Hạ phải khó xử.
Anh khẽ nhếch môi: “Rất tốt.”
Thẩm Tri Hạ lập tức nở một nụ cười tươi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tiểu Ngư đưa qua một lá thư, gương mặt của Thẩm Tri Hạ ngay lập tức trầm xuống.
Buổi sáng vì vội vàng để quay xong cảnh, nên vấn đề fan cuồng tạm gác sang một bên. Giờ đây, khi Tiểu Ngư lần nữa nhắc đến, Thẩm Tri Hạ chỉ cảm thấy thật phiền phức. Ngay cả tâm trạng tìm hiểu lá thứ cũng không có.
Chỉ là không ngờ, khi cô còn chưa kịp với tay ra lấy, đã có người nhanh chóng giành trước một bước.
Tờ giấy màu rượu đỏ được Giang Húc vê nhẹ ở đầu ngón tay, ánh mắt anh lướt qua những nét chữ nhỏ trên đó: “Có manh mối không?”
Thẩm Tri Hạ gật đầu: “Có một chút.”
Thông tin mà Thẩm Tri Hạ thu thập được gần như giống với những gì Giang Húc biết. Đối phương có vấn đề về tinh thần và nhiều lần trước đây đều dùng lý do này để không phải chịu trách nhiệm.
Thẩm Tri Hạ thở dài một hơi: “ chị Tằng bảo em cứ tập trung vào quay phim, việc này chị ấy sẽ giải quyết.”
Giang Húc nhướng mày: “... Lo lắng sao?”
“Ừm.”
“Nếu như cảm thấy khó giải quyết, tôi có thể giúp cô giải quyết.”
Thẩm Tri Hạ hai mắt sáng lên: “... Thật sao?”
“Không tin tôi?”
“Đương nhiên không phải.”
Thẩm Tri Hạ mỉm cười, suýt nữa đã giơ tay lên thề.
.......
Rất nhiều lúc, Tiểu Ngư cảm thấy Thẩm Tri Hạ đối với Giang Húc luôn có một niềm tin mù quáng.
Cũng giống như chuyện này, đã ba ngày trôi qua, Giang Húc vẫn không có động tĩnh nào khác ngoại trừ thuê thêm nhiều vệ sĩ.
Vì không thể tiếp xúc được với Thẩm Tri Hạ ngoài đời, fan cuồng ấy lại đổi chiến thuật, bắt đầu không kiêng dè gì mà đăng trên mạng.
【 Hôm nay cô ấy lại mặc chiếc váy mà tôi thích. 】
【 Tôi gọi điện nhưng cô ấy không trả lời, trước kia cô ấy không như thế. 】
【 Tối nay tôi sẽ nấu canh trứng, cô ấy thích nhất là tôi làm món này. 】
……
Đối phương dùng một tài khoản nhỏ trên Weibo, nếu không phải vì sự cố xảy ra ở phim trường trước đó, chị Tằng cũng sẽ không thể phát hiện ra tài khoản này.
Từ khi biết được tài khoản Weibo của đối phương, hằng ngày Tiểu Ngư lại có thêm một nhiệm vụ mới. Mỗi lần đối phương đăng bài, huyết áp của Tiểu Ngư lại tăng thêm một chút.
Ngoài những bình luận phỏng đoán rằng đối phương từng có quan hệ với Thẩm Tri Hạ, còn có vô số những lời lẽ bẩn thỉu, khó nghe kjasc.
Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Tri Hạ, Tiểu Ngư không dám nói thẳng, chỉ có thể trút giận lên người Giang Húc: “Giang tổng không phải đã nói sẽ giải quyết sao? Vậy mà cái thứ chó đó vẫn còn nhảy nhót được là sao?”
Tiểu Ngư bỗng cảm thấy lo lắng: “Hơn nữa chị Tri Hạ, hiện tại đã có không ít người chú ý đến tài khoản Weibo đó.”
Trong số những người quan tâm đến tài khoản Weibo đó, không thiếu nhất chính là antifan của Thẩm Tri Hạ.
【Không hề chỉ đích danh, vậy mà cũng có thể đoán ra là ai, thật sự nghĩ cả thế giới đều là fan của TTH sao?】
【Fan não tàn của TTH đúng thật là đáng sợ. Tôi nhớ người đó trước đây từng bị bệnh, cần gì phải quá khắt khe với một người bệnh như vậy?】
【Giải Trí Biển Sao lần này chết rồi sao? Chuyện như thế mà còn không đứng ra giải quyết? Người này là kẻ thường xuyên gây án đó! Trước đây hắn từng bị bắt vì lén đột nhập vào nhà ảnh hậu, còn chui vào cả tủ quần áo của người ta!】
Ban đầu, chỉ có khoảng mười mấy người chú ý đến tài khoản nhỏ của fan cuồng này, nhưng không biết vì sao, số lượng người quan tâm ngày càng nhiều.
Hơn nữa, dư luận cũng bắt đầu nghiêng về một phía.
Hôm nay, khi Thẩm Tri Hạ kết thúc cảnh quay, số lượng người theo dõi tài khoản Weibo của fan cuồng đó đã vượt mốc hai trăm nghìn. Thậm chí còn có không ít người tò mò tìm đến để xem chuyện náo nhiệt.
Đều là người trong giới giải trí, nên Kỷ Uyển đương nhiên cũng biết rõ chuyện này trong lòng bàn tay, huống chi chuyện này còn leo lên bảng hot search.