Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 12: Anh ấy không còn nữa

Thẩm Tri Hạ ngồi trong phòng họp, tay không ngừng chạm vào điện thoại hết lần này tới lần khác.

Ngón tay khẽ vuốt mở khóa màn hình, Giang Húc còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã tự động chuyển đến các tin nhắn chưa đọc trên WeChat.

【Thẩm Tri Hạ: Chị Tằng vẫn chưa nói xong, chắc phải làm phiền anh đợi thêm chút nữa rồi.】

【Thẩm Tri Hạ: A Húc, anh không phải đã đi rồi đấy chứ?】

【Thẩm Tri Hạ: Vẫn còn giận sao?】

【Thẩm Tri Hạ: Để em đi thúc giục chị Tằng thử xem, coi có thể nhanh hơn được không [gạt lệ]】

Giang Húc đọc nhanh như gió, dù cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự buồn chán từ người trên lầu.

Thẩm Tri Hạ cứ cách mười phút lại gửi cho anh một tin nhắn, không chênh lệch một giây nào.

Đầu tiên là cô thông báo vị trí hiện tại của bản thân, sau đó lại cập nhật tiến độ ký hợp đồng trên lầu.

Tin nhắn gần nhất được gửi cách đây năm phút, xem ra hợp đồng đã được ký xong.

【Thẩm Tri Hạ: Đây là bộ sưu tập mùa thu mới của công ty Quầng Mặt Trời [ảnh], đẹp không?】

【Thẩm Tri Hạ: Em rất thích kiểu này!】

Công ty chuyên về nhẫn cưới, tất nhiên sản phẩm bán ra đều là nhẫn đôi.

Giang Húc nhìn chằm chằm vào ảnh chụp vài giây, cuối cùng mặt không biểu cảm thoát khỏi giao diện trò chuyện.

Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Chiếc xe lặng lẽ lướt đi trong nền nhạc du dương, tiếng piano mềm mại như dòng nước chảy chầm chậm.

Xe dừng lại gần khu vực cửa thang máy. Ngay phía dưới lầu, có người bước ra từ thang máy.

Ngay lập tức, Giang Húc nghe thấy tiếng cười khúc khích, cùng với những lời thì thầm khe khẽ của vài cô gái.

Tất cả đều là nhân viên trong công ty Quầng Mặt Trời.

“Thẩm Tri Hạ cũng thật là đẹp quá đi mất, không biết cô ấy dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào mà da dẻ mịn màng như thế.”

“Không biết cô ấy có phẫu thuật thẩm mĩ hay không? Cô nhìn cái mũi của cô ấy đi. Tôi từng đi làm mũi mà còn không đẹp được như cô ấy.”

“Chắc là không đâu. Tôi có người bạn làm chuyên viên trang điểm, trước đây từng trang điểm cho Thẩm Tri Hạ. Nếu cô ấy có sửa gì, chắc chắn bạn tôi sẽ biết.”

“Bây giờ mấy ngôi sao cạnh tranh với nhau khốc liệt thật đấy. Đã xinh đẹp rồi mà còn thông minh, ngay cả ý tưởng《Thủy tiên》 cũng nghĩ ra được.”

Ý tưởng 《Thủy tiên》này là do Thẩm Tri Hạ đưa ra, một người kiêm hai vai, hoàn hảo giải quyết vấn đề cần hai người cùng xuất hiện trong một khung hình của công ty Quầng Mặt Trời.

“Tự mình trao nhẫn cưới cho bản thân, cũng rất lãng mạn mà.” Thẩm Tri Hạ thản nhiên nói.

Những nhân viên trong công ty Quầng Mặt Trời thấy cô không chịu nhượng bộ, bèn coi như nể tình mà nhân nhượng, gật đầu đồng ý.

Có lẽ xe đặt qua mạng vẫn chưa tới, nhóm cô gái tụ tập thành từng tốp nhỏ, trò chuyện rôm rả. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt thanh tú của họ.

Không ai để ý đến người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe thương vụ phía sau.

Giang Húc không buồn quan tâm đến cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy quá ồn ào.

Khi anh đang nghĩ đến việc đeo tai nghe để giảm bớt sự khó chịu vì tiếng ồn, thì bất chợt nghe thấy tiếng thở dài của một cô gái bên ngoài. Cô gái kéo tay người bạn bên cạnh, giọng đầy cảm xúc.

Cô hạ thấp giọng, rì rầm chia sẻ chuyện bát quái: “Cô nói xem, rốt cuộc Thẩm Tri Hạ thích ai?”

“Trước đây khi xem phát sóng trực tiếp, tôi còn tưởng cô ấy chỉ viện cớ để phủ nhận mấy tin đồn nhảm, nhưng vừa rồi tôi lại cảm giác hình như không phải vậy.”

“Chắc là không phải nói dối đâu, nhưng mà, người được Thẩm Tri Hạ thích, người đó chắc chắn phải rất xuất sắc.”

Ở ghế sau, Giang Húc hơi cúi mắt xuống, kẹp lấy tai nghe trong tay, nhưng vẫn chưa đeo vào.

Đương sự thì đang ngồi trong xe, còn bên ngoài, cuộc thảo luận diễn ra vô cùng náo nhiệt.

Cửa xe là loại một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, tưởng rằng bản thân nói gì cũng không bị ai phát hiện.

Mấy cô gái tóc buộc bông xù tụm đầu vào nhau, thảo luận về nhân vật chính mà ai nấy đều tò mò.

“Mọi người không thấy kỳ lạ sao? Thẩm Tri Hạ nói người đó… đã không còn nữa.”

Người vừa lên tiếng cố ý hạ thấp giọng, vẻ mặt toát lên sự bí ẩn xen lẫn đắc ý, như thể đã khám phá ra được chân tướng mà người khác chưa biết.

"Cô vừa nói... người mà Thẩm Tri Hạ thích… đã không còn trên đời?"

"Cho nên khi phát sóng trực tiếp, cô ấy mới nói rằng sẽ mãi mãi không thể được đối phương đáp lại tình cảm?"

Nụ cười thoáng hiện trong đáy mắt Giang Húc bỗng chốc tan biến, chẳng còn chút dấu vết.

Thế nhưng, mấy cô gái bên ngoài vẫn hồn nhiên không hay biết, còn hăng hái bàn luận, dẫn dắt câu chuyện một cách đầy lý lẽ.

"Thẩm Tri Hạ nổi tiếng lâu như vậy, nếu thật sự có gì mờ ám, chắc chắn đã bị chụp lại rồi."

Câu này nghe ra có vẻ đúng, giới giải trí vốn như đại dương sâu thẳm, chẳng qua là do trong công ty giải trí Biển Sao có cổ phần của nhà họ Thẩm.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến đời tư của Thẩm Tri Hạ, Thẩm Thời Dụ đều mạnh tay dùng tiền để đè xuống.

Bên ngoài, cuộc thảo luận vẫn đang diễn ra sôi nổi. Còn người ngồi bên trong xe lại không nói một lời.

Giang Húc ngồi ở ghế sau, sắc mặt dần trầm xuống.

Chỉ khoảng năm phút sau đó, những người bên ngoài đã tự phát triển suy luận của mình đến mức phi lý. Cho rằng Thẩm Tri Hạ thích chính bản thân mình, bởi vậy mới có dự án 《Thủy tiên》 ngày hôm nay.

Lời nói không có căn cứ.

Giang Húc khẽ cười lạnh một tiếng, cảm thấy suy nghĩ này thật buồn cười.

May thay, xe đặt qua mạng cuối cùng cũng tới. Từng tốp người nhanh chóng rời khỏi, chỉ còn lại vài người lưu lại ở bãi đỗ xe ngầm.

Giang Húc thấy người đó đi trước vẫy tay chào tạm biệt, trên môi còn mang theo chút trêu chọc. "Quả nhiên là phận cẩu độc thân chẳng có tí nhân quyền nào, tan làm mà vẫn phải ăn cẩu lương."

"Bạn trai ngọt ngào chẳng phải luôn như vậy sao? Từ lúc tôi vào công ty đến giờ, cô ấy lúc nào cũng được bạn trai đưa đón đi làm, hơn nữa còn chịu đi một đoạn đường xa cơ đấy!"

"Bạn trai tôi mà được một nửa như thế thì tốt biết bao."

Cô gái được cho là có "bạn trai ngọt ngào" chỉ biết cười thẹn thùng trước lời trêu chọc của đồng nghiệp.

Mãi đến khi mọi người lần lượt rời đi, nụ cười trên mặt cô gái kia dần tắt. Cô lục tìm điện thoại trong túi, mở màn hình lên.

"Thế nào lại là em vô cớ gây rối? Em chỉ bảo anh đến đón em tan làm, bộ khó khăn lắm sao?"

"Ở ngoại thành thì sao? Anh không thể xin nghỉ để đến đón em à?"

"Dù sao công việc của anh cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, tiền tiêu vặt một tháng mẹ em cho còn hơn anh kiếm nửa tháng... Alo? Alo?"

Sau những tiếng chửi mắng đầy chói tai, là tiếng khóc nghẹn ngào đến cực hạn, vang vọng khắp bãi đỗ xe.

Cả không gian đều chìm trong tiếng nức nở đứt đoạn của cô.

Giang Húc mày cau chặt lại, chỉ cảm thấy ồn ào đến không tưởng tượng được.

Tai nghe lúc nãy còn chưa kịp đeo, ngay lập tức được anh nhét vào tai, đem âm thanh ồn ào bên ngoài cắt đứt hoàn toàn.

Đeo chưa được bao lâu thì điện thoại của Khương Nghệ gọi tới. Lại lần nữa Giang Húc tháo tai nghe ra.

Sau khi hỏi vị trí xong, Khương Nghệ còn khá tò mò.

Bà vốn nghĩ với tính cách của Giang Húc, còn tưởng rằng anh chỉ đưa người đến dưới lầu rồi lập tức rời đi ngay.

Bà tò mò nhưng vẫn không quên tranh thủ hỏi thăm về tiến độ giữa hai người.

Vừa nãy bị tiếng khóc ầm ĩ làm phiền đến mức tâm trạng rối loạn, hàng lông mày nhíu chặt của Giang Húc vẫn chưa kịp dãn ra, thì Khương Nghệ lại tiếp tục gọi điện dồn dập hỏi anh.

Giang Húc bực bội day nhẹ trán, định trả lời vài câu qua loa cho xong chuyện.

Đáng tiếc lần này, Khương Nghệ lại không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Khương Nghệ đương nhiên rất thích Thẩm Tri Hạ, muốn tác hợp hai người đến với nhau.

Nhưng bà cũng hiểu rõ nếu không có kết quả thì cũng không cần tiếp tục lãng phí thời gian thêm.

"Tháng sau, con gái của Lâm thái thái sẽ về nước, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”

Ăn một bữa cơm với trưởng bối thực chất cũng không đơn thuần là ăn cơm. Rốt cuộc thì Giang Húc và Thẩm Tri Hạ cũng từ đó mà quen biết nhau.

Giang Húc nhướng mày, rõ ràng có chút bất ngờ trước hành động của Khương Nghệ.

Giang Húc nhớ rõ, hai năm trước, anh đã từng gặp qua con gái của Lâm thái thái, trong phòng họp của ba cô ta.

Diện mạo của nữ sinh đó, Giang Húc từ lâu đã không còn nhớ rõ. Điều duy nhất khiến anh có ấn tượng là lần đầu tiên trong đời, một cuộc họp quan trọng lại bị cắt ngang bởi cô ta.

Người xông thẳng vào mà không để tâm đến tình huống hay phép lịch sự.

Mà lý do khiến cô ta chen ngang cuộc họp lại khiến người khác dở khóc dở cười. Chỉ vì muốn lấy hộ chiếu từ ba mình, để bay sang nước ngoài theo đuổi thần tượng.

Nghe đâu sau đó, cô ta còn làm loạn ở nhà, thậm chí tuyệt thực để đạt được mục đích.

Giang Húc khẽ cười một tiếng: “Con còn tưởng rằng mẹ thích Thẩm Tri Hạ.”

“Thì mẹ có thích Hạ Hạ đấy!”

Khương Nghệ tức tối hừ một tiếng: “Nhưng thích thì có ích lợi gì? Con lại không thích."

Khương Nghệ rõ ràng có chuẩn bị mà đến, vừa nghe Giang Húc nói không thích, bà lập tức thay đổi nhân vật của bữa tiệc.

Từ Lâm thái thái sang Tống thái thái.

Trước đây, khi chưa so sánh, Giang Húc không cảm thấy gì. Nhưng hiện tại, anh lại chỉ thấy phiền toái.

Anh không thích Thẩm Tri Hạ, nhưng so với những người khác, Thẩm Tri Hạ lại là lựa chọn tốt nhất.

Ưu điểm của Thẩm Tri Hạ chính là cô biết nghe lời.

Cô không giống với bạn gái của Trần Diệu, lúc nào cũng soi mói, chất vấn.

Thẩm Tri Hạ chưa bao giờ dò hỏi về những mối quan hệ xã giao của Giang Húc, càng không giống kiểu ngọt ngào giả tạo, hay vô cớ làm ầm ĩ như cô gái vừa rồi.

Giang Húc gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối. Anh mắt mơ màng nhìn vào chiếc bút điện, tâm trí dường như trôi dạt vô định. Đến mức khi Thẩm Tri Hạ bước tới, gõ nhẹ vào cửa sổ xe, anh vẫn không hề nhận ra.