Mọi người gật đầu như gà con mổ thóc: “Được... Nhất định.”
Dù che giấu vẻ mặt, nhưng trong lòng họ vẫn không khỏi mừng thầm, còn thanh niên vừa rồi bị đánh, đang nằm trên sàn, quai hàm cắn chặt lại vì tức giận.
Thấy Thẩm Tri Hạ đã rời đi, cậu cố giãy giụa để đứng dậy từ sàn nhà.
Khuỷu tay vô lực, vừa rồi toàn bộ sức đã dồn hết vào việc phá cửa, giờ đây đằng sau lưng đau đớn khôn xiết, như có lửa thiêu cháy đến nóng rực.
Cậu cắn răng, một lần nữa cố gắng chống tay để đứng dậy, thì bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một miếng băng keo cá nhân.
Là Thẩm Tri Hạ vốn đã đi, nhưng lại quay trở lại.
“Công ty gần đây đang tìm người tham gia chương trình 《Ngôi sao ngày mai》.”
“Nếu cậu thấy hứng thú, có thể thử xem sao.”
Trong giới giải trí, chuyện bắt nạt kẻ yếu chẳng có gì là lạ với Thẩm Tri Hạ.
Cô cũng không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác.
Ban đầu, thấy Thẩm Tri Hạ rời đi ngay, Tiểu Ngư có chút khó hiểu, cô cho rằng Thẩm Tri Hạ không muốn dây vào rắc rối.
Nhưng khi thấy Thẩm Tri Hạ lại quay trở lại, ánh mắt Tiểu Ngư càng thêm khó hiểu: “Chị Tri Hạ, em cứ tưởng rằng chị sẽ mặc kệ cậu ta chứ.”
Tiểu Ngư lẩm bẩm: “Mà cậu ta cũng thật tội nghiệp, tham gia tuyển chọn mãi mà chẳng nổi tiếng, hiện tại còn bị mọi người xa lánh. Tính cách lại quá hiền, bị bắt nạt cũng không dám nói một lời, sau này cũng không biết sẽ bị…”
“Tiểu Ngư.”
Nghe Tiểu Ngư nói nửa ngày cũng chưa ngừng, lại chẳng thấy được một câu trọng điểm nào.
Thẩm Tri Hạ cuối cùng không chịu được nữa, lên tiếng cắt ngang lời.
Cô quay đầu lại, dừng bước ở chỗ khúc rẽ.
Từ hướng này nhìn qua, vừa vặn có thể thấy được phòng tập kia.
Việc Thẩm Tri Hạ quay lại, rõ ràng đã khiến những người bên trong sợ hãi không ít. Hai bên nhìn nhau một lúc, sau đó không ai bảo ai mà đều đồng loạt lùi về sau.
Rõ ràng là họ đang suy nghĩ về hành động vừa nãy của Thẩm Tri Hạ.
Vì bắt nạt một tân binh mà lại đi đắc tội với Thẩm Tri Hạ thì đúng là một nước cờ sai lầm, se không ai ngu ngốc đến mức phải làm vậy.
Ánh mắt Thẩm Tri Hạ chăm chú dừng lại trên người thanh niên đang nằm trên sàn. Vì cậu ta đang quay lưng về phía Thẩm Tri Hạ, nên cô mới có thể không kiêng dè gì mà quan sát.
Tiểu Ngư nhìn theo tầm mắt của Thẩm Tri Hạ, khó hiểu hỏi: “Chị Tri Hạ, chị kêu em có việc gì sao?”
Thẩm Tri Hạ khẽ cười: “Nếu cậu ta thật sự hiền lành như vậy, vừa rồi đã không cố ý ngã ngay trước mặt chúng ta.”
Ánh mắt Tiểu Ngư cứng lại: “... Ý chị là gì?”
Thẩm Tri Hạ nhấc chân rời đi: “Ý trên mặt chữ.”
Tiểu Ngư vội đuổi theo: “Vậy tại sao chị còn…”
Đột nhiên, Thẩm Tri Hạ dừng lại khiến Tiểu Ngư suýt nữa đυ.ng phải, vội khựng lại ngay lập tức.
Thẩm Tri Hạ xoay người nhìn Tiểu Ngư, hỏi:“... Chị làm sao?”
Tiểu Ngư cúi đầu nhíu mày, chần chừ nói: “Cho cậu ta cơ hội… bảo cậu ta thử tham gia《Ngôi sao ngày mai》.”
Thẩm Tri Hạ nghiêng đầu, không chút nghĩ ngợi mà buột miệng: “Vì cậu ta lớn lên đẹp trai.”
Dù khuôn mặt đã sưng vù lên như đầu heo, nhưng vẫn không thể che giấu được đôi mắt đen láy kia, thực sự rất đẹp.
Lý do này quá mức đơn giản, thẳng thắn, khiến Tiểu Ngư gần như không thể tin nổi.
Cô tức giận: “Chị Tri Hạ, chị thích Giang tổng... chẳng lẽ cũng vì anh ta lớn lên đẹp trai sao?”
Tất nhiên là không.
Thẩm Tri Hạ chậm rãi chớp mắt hai lần.
Cô thích Giang Húc, chỉ bởi vì khi anh cười lên... cùng người đó giống y hệt nhau.
.....
Hợp đồng và các điều khoản cụ thể đã được chị Tằng xem qua từ trước. Chẳng qua bởi vì Quầng Mặt Trời là công ty quảng bá nhẫn cưới, mà Thẩm Tri Hạ hiện tại lại chưa công khai bạn trai.
Cho nên kế hoạch quảng cáo mãi vẫn chưa được chốt.
Kế hoạch có hơi khó khăn. Cuối cùng phía bên công ty đã đề nghị mời Thẩm Tri Hạ cùng nam diễn viên đã nhận vai trước đó chụp quảng cáo chung.
Trong thực tế, người thích gán ghép cặp đôi từ phim có không ít, cũng có rất nhiều người thích xem nhân vật trong sách hoặc phim yêu đương.
Ý tưởng chính là tái hiện lại cảnh hai nhân vật trong phim trao nhẫn, sau đó kết thúc bằng việc trở về hiện thực.
Điều này không chỉ phù hợp với triết lý thương hiệu của công ty Quầng Mặt Trời, mà còn có thể tận dụng sức nóng của bộ phim truyền hình.
Một kế hoạch đôi bên đều có lợi.
Tiếc là, kế hoạch này vừa đưa ra đã ngay lập tức bị chị Tằng bác bỏ.
Nguyên nhân là vì trong nước, không chỉ có mỗi công ty Quầng Mặt Trời làm nhẫn cưới.
Nhờ vào mối quan hệ rộng rãi, chị Tằng đã thu thập được rất nhiều tin tức nội bộ, trong đó có cả kế hoạch của đối thủ, bao gồm cả những dự định của công ty Quầng Mặt Trời.
“Bọn họ sắp tới sẽ quay một quảng cáo có chủ đề liên quan đến kiếp trước kiếp này, có khả năng sẽ trùng với ý tưởng của chúng ta.”
Dù chủ đề xuyên không, kiếp trước kiếp này không phải là mới mẻ hay độc đáo, nhưng nếu sản phẩm hai công ty đều đưa ra giống nhau, điều này có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Nếu không xử lý cẩn thận, công ty có thể bị tố cáo tội sao chép ý tưởng.
Chị Tằng chắc chắn sẽ không làm những việc không có lợi.
Việc bịa đặt một câu chuyện rồi bác bỏ tin đồn, rồi giải quyết những rắc rối không đáng có, kiểu làm ăn này chị sẽ không tham gia.
Kế hoạch A bị phủ quyết, thế là ngay lập tức có kế hoạch B được đưa ra thay thế.
Thực tập sinh của công ty Quầng Mặt Trời liếc nhìn sắc mặt Thẩm Tri Hạ, cẩn thận nói: “Thẩm tiểu thư, trước đây tôi có xem qua video phát sóng trực tiếp của cô, cô nói rằng bản thân đã có người mình thích. Liệu có thể mời anh ấy đến đây không…”
Nếu không phải vì người lãnh đạo đã trực tiếp gửi ánh mắt ra hiệu, thực tập sinh này chắc chắn sẽ không lớn mật đến mức có thể nói thẳng ra như vậy.
Vừa dứt lời, cả phòng họp nháy mắt trở nên yên tĩnh. Mọi người đều nín thở, chăm chú chờ đợi phản ứng của Thẩm Tri Hạ.
Ánh mắt vừa hài hước lại vừa tò mò.
Chắc chắn là chị Tằng đã thu thập đủ thông tin về quảng cáo của đối tác, công ty Quầng Mặt Trời không có khả năng không biết.
Trong lòng Thẩm Tri Hạ hiểu rõ.
Ngay từ đầu, đối phương đã nhắm tới kế hoạch B. Cái gọi là kế hoạch A chẳng qua cũng chỉ là mồi nhử.
Có thực tập sinh làm người mở đầu, những người còn lại cũng dễ dàng mà tiếp lời.
Người phụ trách của công ty Quầng Mặt Trời mỉm cười, nói một cách vui vẻ: “Về thù lao, Thẩm tiểu thư không cần quá lo lắng, chúng tôi chắc chắn sẽ trả hậu hĩnh.”
“Nếu đối phương không muốn xuất hiện trước công chúng thì cũng không sao, đến lúc đó chúng tôi chỉ quay bóng lưng của anh ấy.”
“Nếu Thẩm tiểu thư cảm thấy không tiện mở lời, công ty chúng tôi cũng sẵn sàng đứng ra lo liệu.”
“Cô cứ yên tâm, trước đây chúng tôi cũng từng quay quảng cáo với người không muốn lộ mặt, hiệu quả rất tốt.”
“Còn về nội dung quảng cáo, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng thêm. Thẩm tiểu thư thấy chủ đề 《Yêu thầm》 này thế nào?”
“Nếu không thích, chúng tôi cũng có thể đặt bối cảnh vào giấc mơ. Chủ đề 《Đám cưới trong mơ》 tôi thấy cũng rất ổn.”
Người phụ trách của công ty Quầng Mặt Trời rõ ràng đã có chuẩn bị mà đến, liên tục đưa ra các ý tưởng. Ông ta cười nói không ngừng, gần như đem mọi khả năng từ chối của Thẩm Tri Hạ phá tan.
Thẩm Tri Hạ chống cằm, vẻ mặt không chút quan tâm mà nghe người trên bục nói chuyện.
Tiểu Ngư thì lại nghe đến mức tim đập thình thịch.
Người khác không biết, nhưng Tiểu Ngư lại rất rõ. Người mà Thẩm Tri Hạ thích chính là Giang Húc, đang ở phòng trà dưới lầu.
Trong lòng Tiểu Ngư đầy lo lắng, thậm chí có chút hối hận vì đã để Giang Húc lên lầu.
Với thái độ của Giang Húc đối với Thẩm Tri Hạ từ trước đến nay. Nếu thực sự để anh ta lộ diện, e rằng chưa đến hai ngày, Thẩm Tri Hạ sẽ bị mang danh “người vợ bị bỏ rơi của nhà hào môn.”
Tiểu Ngư suy nghĩ đơn giản, chỉ nghĩ đến mối quan hệ giữa Thẩm Tri Hạ và Giang Húc. Nhưng chị Tằng thì khác.
Sắc mặt chị hơi trầm xuống.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, trên các diễn đàn lớn đã lần lượt xuất hiện những tin tức, nói rằng Thẩm Tri Hạ sắp trở thành đại diện thương hiệu của công ty Quầng Mặt Trời.
Lúc này, nếu Thẩm Tri Hạ rút lui, chắc chắn sẽ có không ít người trên mạng chờ xem kịch hay.
Chị Tằng không chấp nhận được việc nghệ sĩ của mình bị bắt nạt như vậy, nhưng cũng không thích thái độ tiền trảm hậu tấu*, hống hách của công ty Quầng Mặt Trời.
*Tiền trảm hậu tấu: Làm trước rồi mới thông báo sau.
Nếu việc từ chối không hiệu quả, chị chỉ còn cách tranh thủ tối đa lợi ích cho mình và nghệ sĩ.
Khi chị Tằng còn đang cân nhắc làm thế nào cho tốt nhất, bỗng nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên cạnh.
Thẩm Tri Hạ cúi đầu, khóe môi gợi lên và phần bất đắc dĩ.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm mỏng, để lại những vệt sáng nhạt trên cổ cô gái, làm nổi bật làn da trắng nõn.
“... Có lẽ không ổn lắm.”
……
Giang Húc tất nhiên sẽ không nán lại lâu ở phòng trà. Việc đưa Thẩm Tri Hạ lên lầu chẳng qua cũng vì Khương Nghệ đã dặn dò.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ giao, Giang Húc quay lưng rời đi, trở lại thang máy để xuống tầng.
Mặc dù trước và sau cửa của công ty giải trí Biển Sao đã bị người hâm mộ chiếm đóng, nhưng ít nhất công tác bảo vệ an ninh của công ty cũng làm rất tốt.
Ít nhất trong bãi đỗ xe không có người hâm mộ nào xông vào.
Chiếc xe thương vụ mở rộng cửa. Giang Húc ngồi vào ghế sau, mở laptop và bắt đầu làm việc.
Trên ghế, màn hình điện thoại anh sáng lên vài lần, tất cả đều là tin nhắn từ Thẩm Tri Hạ.
Giang Húc nghiêng đầu liếc nhìn qua, sau đó liền thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục tập trung vào công việc.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt nam tính, làm nổi bật các đường nét góc cạnh trên cằm anh.
Mãi đến khi biểu tượng hộp thư không còn xuất hiện dấu chấm đỏ, Giang Húc mới tháo kính, đưa tay bóp nhẹ giữa trán để xua đi sự mệt mỏi.