Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 10: Không cần anh ấy phải thích lại

Khương Nghệ tiếp tục hỏi: “Con thấy diễn xuất của Hạ Hạ thế nào?”

Trên màn hình vừa lúc chiếu đến cảnh đầu tiên trong sự nghiệp của Thẩm Tri Hạ, khi cô vào vai một nữ sinh đang tuyệt vọng cầu xin nam chính ở lại.

Trong khung cảnh đầy tuyết bay, Thẩm Tri Hạ đứng dưới ánh đèn đường. Tuyết rơi xuống, bám lên mái tóc, phủ trên vai cô, rồi chầm chậm tích tụ dưới chân.

Còn nam chính thì không hề có nửa điểm dao động, quay người bước đi không chút do dự.

Thẩm Tri Hạ hoảng hốt, cố vươn tay ra, nhưng chỉ nắm được một khoảng không vô định.

Cô đứng lặng tại chỗ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng nam chính đang dần xa khuất.

Máy quay chậm rãi lại gần, để lộ giọt nước mắt đọng lại trên hàng mi Thẩm Tri Hạ, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ rơi xuống.

Một lúc sau, cô cúi đầu, chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra dưới ánh đèn, thoạt nhìn mong manh đến xót xa.

Khoảnh khắc ấy khiến Giang Húc bỗng nhớ lại ngày đó tại thư phòng, khi anh vô tình chứng kiến cuộc trò chuyện giữa Thẩm Tri Hạ và mẹ mình.

“Nếu… cậu ấy mãi mãi không thích con thì làm sao?”

Khi ấy, Giang Húc đang đứng ở cửa, nghe mẹ hỏi.

Trước mặt bà, Giang Húc nghe thấy Thẩm Tri Hạ cười khẽ, giọng nhẹ nhàng vang lên: “Không sao cả, chỉ cần con thích anh ấy là đủ.”

“Con không cần anh ấy phải thích lại.”

Cùng lúc đó, trên màn hình, đôi mắt của nữ chính trong bộ phim cũng ánh lên nét buồn sâu thẳm và cô đơn, giống hệt với Thẩm Tri Hạ khi ấy.

Phim cuối cùng cũng đến hồi kết, Khương Nghệ gọi Giang Húc hai lần, anh mới bất giác nhận ra bản thân vừa mới thất thần.

Khi ngẩng đầu lên, Giang Húc phát hiện Thẩm Tri Hạ đang nhìn mình với ánh mắt chờ đợi, giống như một đứa trẻ trông chờ được khen ngợi.

Giang Húc thu hồi tầm mắt, giọng nói không nóng không lạnh đưa ra câu trả lời: “Giống nhau thôi.”

Khương Nghệ hiển nhiên đối với câu trả lời này không mấy hài lòng. Nhưng lại sợ làm Thẩm Tri Hạ tổn thương, bà liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Cũng may, Thẩm Tri Hạ chẳng để tâm quá nhiều, vài câu nói của Khương Nghệ đã thành công khiến cô dời đi lực chú ý.

......

Về vấn đề fan cuồng theo dõi, vẫn chưa được giải quyết triệt để, thế nhưng Thẩm Tri Hạ cũng không thể mãi giam mình trong nhà, không ra khỏi cửa được.

Sau một hồi thuyết phục, cô mới khiến Khương Nghệ đồng ý để mình ra ngoài: “Yên tâm đi dì Khương, con chỉ ra ngoài một chút thôi, sẽ nhanh chóng trở về liền.”

“Không được.”

Khương Nghệ vốn đang tính toán đi cùng Thẩm Tri Hạ, nhưng ánh mắt bất chợt liếc thấy Giang Húc đang đứng ở cầu thang. Ngay lập tức, bà thay đổi ý định: “Vậy để Giang Húc đi cùng con đi, dù sao cũng tiện đường.”

Giang Húc khựng lại, theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng lời vừa đến miệng, anh lại nghe thấy Khương Nghệ khẽ thở dài: “Nếu không thì để dì đi cùng con cũng được… Nhưng bác sĩ dì hẹn lần này rất khó sắp xếp, không biết lần sau, khi nào mới có thể hẹn được.”

Gừng càng già càng cay.

Phải thừa nhận rằng chiêu lấy lùi làm tiến này của Khương Nghệ thật sự quá cao tay.

Từ khi còn trẻ, Khương Nghệ đã bị chứng đau nửa đầu hành hạ, mỗi tháng đều phải đến thành phố lân cận để gặp vị lão trung y châm cứu trị liệu.

Thấy vậy, Giang Húc cũng không thể từ chối được. Anh đành miễn cưỡng đưa Thẩm Tri Hạ đi.

Dù sao cũng là tiện đường, không mất bao nhiêu thời gian.

Thế nhưng, Giang Húc đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của người hâm mộ.

Đằng trước và phía sau cửa công ty đều có người hâm mộ túc trực, chụp ảnh các nghệ sĩ ra vào.

Không còn cách nào khác, Giang Húc chỉ có thể trực tiếp lái xe thẳng vào bãi đỗ xe.

Sau đó, anh và Thẩm Tri Hạ cùng nhau lên lầu.

Hôm nay Thẩm Tri Hạ đến là để gặp mặt với người phụ trách quảng cáo của công ty.

Đây là một công ty chuyên về nhẫn cưới, với sản phẩm chủ đạo là nhẫn cặp.

Thông thường, công ty này thường tìm đến những cặp đôi nổi tiếng đang được yêu thích để hợp tác.

Nhưng lần này, họ lại tìm đến Thẩm Tri Hạ, nguyên nhân là do nghệ sĩ đã ký hợp đồng trước đó xảy ra bê bối về đạo đức, dính vào scandal nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân.

Vì vậy, cơ hội tốt này liền rơi vào tay Thẩm Tri Hạ.

Tiểu Ngư đã đến công ty trước một bước. Khi thấy Thẩm Tri Hạ đi cùng Giang Húc, cô thoáng ngạc nhiên.

Trước đây, Tiểu Ngư không ít lần nói xấu Giang Húc. Giờ lại gặp trực tiếp, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng chào hỏi: "Chào... Giang tổng."

Giang Húc chỉ thoáng gật đầu.

Có Giang Húc đi bên cạnh khiến Tiểu Ngư không dám hỏi thẳng về mối quan hệ giữa hai người, mà chỉ cúi đầu im lặng, đi theo Thẩm Tri Hạ.

Thuận tiện tranh thủ báo cáo tin tức mấy ngày nay: "Chị Tằng nói phía bệnh viện bên kia đã có tin tức. Từ góc độ quay chụp có thể thấy, kẻ theo dõi kia hẳn là người dân ở tòa nhà đối diện bệnh viện."

“Nhưng bên đó là khu dân cư kiểu cũ, người trẻ tuổi sống ở đó không nhiều, hơn nữa không có hệ thống giám sát đầy đủ. Nếu muốn truy ra, có lẽ sẽ hơi khó.”

Thẩm Tri Hạ lẳng lặng nghe Tiểu Ngư thuật lại việc điều tra, thi thoảng gật đầu đáp lại.

.....

Địa điểm ký hợp đồng diễn ra trong phòng họp, Giang Húc không lên lầu cùng mà chờ ở khu vực phòng trà bên ngoài.

Khi Giang Húc không còn ở bên cạnh, Tiểu Ngư rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường đi ngang qua phòng tập, cô còn dựa đầu lên vai Thẩm Tri Hạ: “Cuối cùng cũng được thả lỏng, chị không biết vừa nãy khi thấy Giang tổng, em đã lo lắng đến cỡ nào đâu.”

Thẩm Tri Hạ mỉm cười, nhìn Tiểu Ngư như đứa trẻ đang làm nũng: “Đây cũng đâu phải lần đầu em gặp anh ấy.”

Tiểu Ngư bĩu môi: “Nhưng mà lần này khác, cảm giác như ăn ké chột dạ bắt người tay ngắn* vậy. Nếu không phải mấy ngày trước nhờ có anh ta, thì cái tên biếи ŧɦái kia có lẽ đã... Ôi thật đáng sợ!"

*Ăn ké chột dạ bắt người tay ngắn: Cảm thấy xấu hổ, chột dạ, không dám đối diện hay làm điều gì không tốt với người kia khi nhận được sự giúp đỡ từ họ.

Khi hai người đang nói chuyện, cánh cửa phòng tập bên cạnh bất ngờ bị đẩy mạnh ra.

Lực đẩy mạnh đến nỗi khiến Thẩm Tri Hạ suýt chút nữa ngã xuống đất.

May mắn thay, Tiểu Ngư đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.

Tuy nhiên, tình huống vẫn không mấy khả quan.

Cánh tay phải của Thẩm Tri Hạ vốn đang trong thời kỳ hồi phục sau chấn thương, lại bị va chạm như vậy, khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt.

Thẩm Tri Hạ nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở, cảm nhận cánh tay đã dần tê dại. May mắn là không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang nhìn người vừa gây ra sự cố.

Trên sàn nhà, một chàng trai trẻ đang nằm nghiêng, mặt mũi sưng lên vì va chạm, cả người chật vật. Đôi giày trắng trên chân cũng bị giẫm đến khó coi.

Dường như cậu còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình.

Xung quanh vang lên từng tiếng cười chế nhạo, không có thiện ý. Có người còn không ngừng cười lớn, lên tiếng trêu chọc: “Không phải nói là ca hát giỏi lắm sao? Sao giờ lại không ca hát nổi thế?”

“Quả nhiên, những người được chọn đều chỉ có vẻ ngoài, chẳng chịu nổi được một chút đau đớn…”

Người bên trong vừa nói xong, liền đẩy một cánh cửa khác bên cạnh ra.

Người bên trong không kịp phòng bị, lập tức đối diện với Thẩm Tri Hạ ở ngoài cửa, khiến anh ta tức khắc câm nín.

Tiểu Ngư cũng trợn mắt há hốc mồm, quay đầu nhìn lại người đang nằm trên mặt đất.

Cô từ khi bắt đầu công việc đã luôn đi theo Thẩm Tri Hạ, hiếm khi phải thấy cảnh Thẩm Tri Hạ chịu thiệt như vậy.

Chỉ là lời mắng chửi còn chưa kịp thốt ra, cô đã chạm mắt với người mặt mũi bầm dập đang nằm trên mặt đất.

Cơn phẫn uất trong lòng Tiểu Ngư lập tức tiêu tan gần như không còn dấu vết.

Nhưng khi nghe xong những tiếng ồn ào vọng ra từ trong phòng, lửa giận của Tiểu Ngư lại một lần nữa bùng lên.

Chỉ có điều lần này, đối tượng tức giận của cô đã đổi thành đám người kia.

Chuyện tân binh cô lập nhau, tiền bối ỷ vào kinh nghiệm mà ức hϊếp hậu bối, ở giới giải trí vốn là điều thường tình, không đáng để nhắc đến.

Chỉ có điều, với địa vị của Thẩm Tri Hạ, phía sau còn có Thẩm gia chống lưng. Mấy chuyện bẩn thỉu như vậy Tiểu Ngư ít khi được chứng kiến.

Lần này tận mắt nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy hết sức khinh người quá đáng

Những người trong phòng tuy không quen biết Tiểu Ngư, nhưng ai nấy đều biết rõ Thẩm Tri Hạ.

Thẩm Tri Hạ là cây hái ra tiền của công ty, ngay cả ông chủ lớn cũng phải cung kính, chẳng dám nặng lời, huống hồ là bọn họ.

Những kẻ mới ban nãy còn vênh váo, tự đắc, giờ đã co rúm lại. Chẳng ai dám lên tiếng, chỉ sợ bị Thẩm Tri Hạ tố cáo: “Thẩm Thẩm Thẩm……”

Bọn họ ậm ừ nửa ngày, nhưng trước sau vẫn không tìm được cái cớ nào thích hợp.

Cả hai bên đều đứng chết lặng tại chỗ.

Không nghĩ tới, Thẩm Tri Hạ chỉ khẽ liếc qua người đang nằm trên sàn một cái, hoàn toàn không truy cứu: “... Đang tập diễn à?”

Phòng tập này vốn là nơi dành cho các tân binh tập luyện. Trước đây Thẩm Tri Hạ cũng từng ở lại đây một thời gian.

Hiển nhiên, chẳng ai ngờ được Thẩm Tri Hạ sẽ phản ứng như vậy. Đám người trong phòng, kẻ nào kẻ nấy đều cúi đầu như chim cút, vội vàng gật đầu lia lịa.

Câu trả lời cũng hết sức lắp bắp: “Phải, đúng vậy…”

Có cái cớ "tập diễn", một đám người kia thở phào nhẹ nhõm, dần lấy lại can đảm. Thậm chí, một vài người còn muốn nhân cơ hội này thu hút sự chú ý của Thẩm Tri Hạ.

“Chúng tôi đây là đang chuẩn bị tham gia 《Diễn Nghệ Chi Lộ》, vừa nãy cũng chỉ là… là đang luyện tập cho tiết mục, thật sự không phải ức hϊếp ai cả.”

Không nhắc đến thì thôi, càng cố giải thích, chính bọn họ cũng thấy chột dạ.

Không ngờ Thẩm Tri Hạ chỉ khẽ liếc nhìn, ánh mắt nhàn nhạt: “Vậy lần sau cẩn thận một chút.”