Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 13: Lục Hành

Thẩm Tri Hạ hôm nay cũng thấy rất kỳ lạ.

Vốn dĩ cho rằng chỉ là ký hợp đồng bình thường, cô chỉ cần xuất hiện là được.

Kết quả, bởi vì phương án quảng cáo mãi chưa được chốt, cho nên đã kéo dài thêm không ít thời gian.

Cô còn tưởng rằng khi mở cửa xe sau sẽ thấy Giang Húc không kiên nhẫn, đang bực bội. Lại không ngờ đối phương chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái rồi thu hồi tầm mắt về.

Một lần nữa, anh lại đưa ánh mắt tập trung nhìn vào cây bút điện tử, nhưng khóe mắt vẫn thoáng liếc qua gương mặt của Thẩm Tri Hạ.

── Thức thời, hiểu chuyện.

Giang Húc lại phát hiện thêm một ưu điểm nữa của cô.

Thẩm Tri Hạ chưa bao giờ quấy rầy anh trong lúc làm việc.

Biết đối phương đang bận, cô chỉ ôm điện thoại, lặng lẽ ngồi một bên, cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.

.....

Dọc đường không nói một lời, mãi đến khi về đến nhà, Thẩm Tri Hạ mới lại nở một nụ cười rạng rỡ.

Cô ôm lấy cánh tay Khương Nghệ, hào hứng chia sẻ chuyện hôm nay.

Tối nay ăn sủi cảo, dù Khương Nghệ không giỏi nấu ăn, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bà thích vào bếp.

Nhân lúc Thẩm Tri Hạ ở nhà, Khương Nghệ kéo cô cùng làm, còn nói muốn thi xem ai nặn được nhiều hơn.

Khương Nghệ không thể so được với sự khéo tay của Thẩm Tri Hạ, ngay từ bước đầu tiên đã bị bỏ xa.

Bà rướn cổ nhìn về phía Thẩm Tri Hạ vài lần, ý định rõ ràng là muốn trộm học nghề.

Ngoài miệng còn không quên lải nhải: "… Thủy tiên?"

Đôi mắt Khương Nghệ sáng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Sao con lại nghĩ ra được ý tưởng này?"

Thực ra, từ lâu về trước Thẩm Tri Hạ đã có ý tưởng diễn hai vai cùng một lúc, chẳng qua là vẫn luôn chưa tìm được kịch bản phù hợp.

Trước đây, khi nhìn thấy nhân vật được thiết kế như vậy, lại còn là một cặp song sinh, đoàn phim quyết định mời Thẩm Tri Hạ đóng cả vai chị lẫn em.

Ban đầu, Thẩm Tri Hạ còn rất hào hứng. Nhưng ngay khi lật đến trang đầu tiên của kịch bản, cô nhìn thấy cảnh hai chị em vì cùng yêu một người đàn ông, mà sau đó dẫn đến thảm cảnh tàn sát lẫn nhau.

Thẩm Tri Hạ lặng lẽ khép lại kịch bản.

Trùng hợp bây giờ có được cơ hội, nếu được mọi người hưởng ứng tốt, thì về sau, việc tiếp nhận những vai diễn có thiết lập tương tự sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nội dung quảng cáo cụ thể tuy chưa được xác định, nhưng phương hướng đại khái đã có.

Thẩm Tri Hạ đơn giản nói qua với Khương Nghệ vài thứ.

Khương Nghệ lập tức tỏ vẻ hứng thú.

Giang Húc vốn ít nói, từ thời đi học đã chẳng mấy khi khiến gia đình phải bận tâm. Nhưng mà, ngoại trừ việc thỉnh thoảng mang về bảng điểm khiến ai nấy kinh ngạc ra, Khương Nghệ gần như không biết gì về tình hình học hành của con trai mình.

Thật vất vả mới có được một “áo bông nhỏ tri kỷ” như Thẩm Tri Hạ. Bà hận không thể kéo cô lại, đem công ty giải trí Biển Sao từ trên xuống dưới hỏi hết toàn bộ.

Sau một hồi tán gẫu, bà mới nhớ đến chuyện chính.

Khương Nghệ len lén liếc nhìn Thẩm Tri Hạ, giả bộ như đang nói chuyện phiếm: “Hạ Hạ, ở công ty của con… có ai đang theo đuổi con không?”

Bất ngờ bị kéo vào đề tài này, Thẩm Tri Hạ thoáng sững sốt, theo bản năng liếc mắt về phía phòng khách tìm bóng dáng quen thuộc.

Giống như tâm tình của một thiếu nữ, ánh mắt cô dường như muốn từ trên khuôn mặt người mình thích tìm một chút dấu hiệu tình cảm, dù là điều nhỏ nhất.

Giang Húc vẫn ngồi trên sofa ở phòng khách.

Áo sơ mi đen trên người anh còn chưa thay, phần tay áo được xắn đến khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay trắng trẻo, sạch sẽ.

Chỉ có điều, từ đầu đến cuối, Giang Húc vẫn cúi đầu, ánh mắt hờ hững.

Động tác nhỏ này của Thẩm Tri Hạ đương nhiên là không qua nổi ánh mắt của Khương Nghệ.

Bà lặng lẽ thở dài, theo tầm mắt của Thẩm Tri Hạ mà liếc qua, liền thấy ngay một Giang Húc lạnh nhạt, như thể tất cả mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến anh.

Giang Húc luôn là như vậy, mãi mãi trầm lặng, nhưng vĩnh viễn là người nắm chắc phần thắng trong tay.

Anh chắc chắn Khương Nghệ không thể nói gì hơn, cũng tin rằng Thẩm Tri Hạ không có khả năng thích người khác.

Mặc dù khi nghe Khương Nghệ sắp xếp bữa cơm cho mình, Giang Húc vẫn giữ vẻ mặt không chút biến sắc, thản nhiên nói: “Con thì không có vấn đề gì, chỉ là… mẹ đã nghĩ kỹ xem sẽ nói với Thẩm Tri Hạ thế nào chưa?”

Chỉ một câu nói nhẹ bẫng của Giang Húc, Khương Nghệ lập tức á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.

Giang Húc luôn có khả năng chuẩn xác chọc vào điểm yếu của bà.

Thẩm Tri Hạ chính là nan giải lớn nhất.

Cho dù đến hiện tại, đầu óc Khương Nghệ vẫn rối bời, hoàn toàn không biết nên mở lời thế nào.

Ngược lại là Giang Húc, vẫn như cũ mà ngồi nghiêm chỉnh, trong tay cầm bút điện tử, hờ hững liếc Khương Nghệ một cái, sau đó lại cúi đầu.

Thong thả ung dung nhấp một ngụm cà phê. Xong thì tiếp tục xử lý tin nhắn còn dang dở.

Anh hoàn toàn như người ngoài cuộc, chẳng mảy may bận tâm.

Thẩm Tri Hạ đã đem tầm mắt thu lại từ lâu, lặng lẽ bĩu môi.

Nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của cô, Khương Nghệ bỗng chốc cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, không thốt nên lời.

Khương Nghệ không thực sự nghĩ Thẩm Tri Hạ là người si tình đến mức mù quáng, nhưng chuyện này lại liên quan đến con trai bà – Giang Húc.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Khương Nghệ chỉ có thể ngượng ngùng cười gượng hai tiếng để che giấu sự lúng túng của mình: “Công ty của con toàn là minh tinh phải không?”

Bà vòng vo dò hỏi: “Dì chỉ tò mò thôi, công ty các con cho phép nghệ sĩ yêu đương hay không?”

“Mấy hôm trước, dì thấy có một tiểu minh tinh bị chụp ảnh hẹn hò, trên mạng đầy người thoát fan, đều mắng cậu ta đến thậm tệ.”

Chủ đề “Idol yêu đương có phải là tội chết không?” trên Weibo cũng đã trở thành một vòng tranh luận không hồi kết.

Mặc dù không có câu trả lời rõ ràng, nhưng vẫn có không ít người hâm mộ giữ thái độ phản đối kịch liệt với chuyện thần tượng yêu đương.

Khương Nghệ nhắc đến tin tức kia, Thẩm Tri Hạ cũng từng xem qua.

Cô cúi đầu, đem miếng sủi cảo khẽ siết chặt trong tay, giọng nói thản nhiên, không mấy để tâm: “Con và cậu ta không giống nhau. Người đó là vũ công, có hơn hai mươi triệu người hâm mộ, họ thật vất vả mới giúp cậu ta leo lên được vị trí debut.”

“Vậy mà vào đúng đêm công diễn, cậu ta lại chơi trò mất tích, trực tiếp khiến buổi thi đấu bị hủy. Người hâm mộ lúc đầu còn nghĩ rằng cậu ta bị bệnh, nhưng sau đó mới biết cậu ta bỏ diễn để tổ chức sinh nhật cho bạn gái.”

Không tôn trọng sân khấu, không tôn trọng đồng đội, cuối cùng lại tiện tay "tặng" thêm một “chị dâu” từ trên trời rơi xuống. Người hâm mộ không thoát fan mới là lạ.

Thẩm Tri Hạ vừa dứt lời giải thích, miếng sủi cảo trong tay cô cũng đã thành hình, trông vô cùng đẹp mắt. Cô hài lòng đặt nó sang một bên, nhanh chóng làm cái tiếp theo

Khương Nghệ ngược lại chẳng có tâm trạng nào để làm sủi cảo.

Lòng hiếu kỳ vừa được khơi lên, bà ngay cả đại sự cả đời của con trai cũng tạm gác lại, nhiệt tình tiếp tục đặt câu hỏi: “Nếu là đang yêu đương, có phải sẽ cùng đối phương diễn trên sân khấu, hoặc chia sẻ tài nguyên chung gì đó không?”

“... Cùng chung tài nguyên sao?”

Thẩm Tri Hạ khẽ lẩm bẩm, rồi gật đầu, “Cũng có. Nếu quan hệ đủ thân mật, thậm chí còn trực tiếp đưa tài nguyên…”

Thẩm Tri Hạ còn chưa nói hết, điện thoại di động đặt trên bàn đã rung lên hai lần.

Liên tiếp các thông báo hiện lên, màn hình WeChat của người đại diện Tằng sáng lên.

Thẩm Tri Hạ thấp giọng giải thích với Khương Nghệ một câu, rồi cầm khăn giấy lau tay

Nhấn mở tin nhắn thoại

Những tin nhắn trên cùng đều rất bình thường, chỉ là thông tin công việc như mọi khi.

Nhưng đến tin nhắn cuối cùng, giọng nói ước chừng kéo dài hơn ba mươi giây.

Thẩm Tri Hạ cảm thấy tò mò mà mở ra, thuận tiện cúi đầu tìm ly nước.

Âm thanh đầu tiên lọt vào tai cô là tiếng cười khẽ của chị Tằng.

Dường như chị Tằng vẫn còn đang ở công ty, chưa về nhà. Tiếng giày cao gót gõ nhẹ xuống sàn cũng vang lên rõ ràng qua điện thoại: “Thẩm Tri Hạ, từ khi nào mà em học được trò bao nuôi thế kia?”

"Còn dùng cách lấy tài nguyên để tạo ân tình nữa chứ."

Không ngờ được câu mở đầu lại đầy bất ngờ như vậy, Thẩm Tri Hạ vừa uống một ngụm nước liền nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa là sặc chết.

Cô hoảng hốt buông ly nước ra.

Khương Nghệ cùng Giang Húc đồng thời quay đầu nhìn cô.

Sợ mình thất thố, Thẩm Tri Hạ lập tức tắt âm điện thoại, nhưng trong lúc luống cuống, tay ướt còn chưa lau khô đã vội cầm lấy điên thoại.

Kết quả, trong lúc hoảng loạn, cô lỡ tay ấn nhầm vào nút tăng âm lượng.

Âm thanh lập tức lớn lên.

Trong khoảnh khắc ấy, cả căn bếp và phòng khách đều vang vọng tiếng cười hài hước đầy chế nhạo của người đại diện: “Vừa rồi đạo diễn Lưu hỏi chị chuyện này, chị còn ngơ ngác một hồi. Thật không biết em từ lúc nào lại quen biết Lục Hành!”

“Vốn dĩ người tham gia chương trình《Ngôi sao ngày mai》 đã được chọn xong cả rồi. Đạo diễn Lưu nói nể mặt em nên phá lệ cho Lục Hành được tham gia dự thi.”

“Em nhớ gọi điện cảm ơn người ta một tiếng đấy nhé.”

Giang Húc: “……”

Khương Nghệ: “……”

Mọi âm thanh lập tức rơi vào tĩnh lặng, yên ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ.

Sau khoảnh khắc kinh ngạc, Khương Nghệ chợt phản ứng lại, sủi cảo sớm đã bị bà ném sang một bên.

Bà vội kéo lấy cánh tay Thẩm Tri Hạ, hận không thể dò hỏi toàn bộ tổ tiên mười tám đời của người tên Lục Hành kia.

Đáng tiếc, Thẩm Tri Hạ cũng chỉ vừa mới biết đến cái tên đó.